Chương 140: SƯ PHỤ, ANH Ở ĐÂU?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 696 chữ
- 2022-02-04 05:30:47
Tên này vẫn còn non lắm, lần này chơi đến lật xe rồi thấy chưa.
Một lúc lâu sau Khúc Phong mới bình tĩnh lại được, lắp ba lắp bắp hỏi Trình 8Tần:
Cô… Làm sao cô có được chiếc xe đắt tiền như thế này?
Trình Tần cười khẩy:
Đắt ư? Tôi không thấy vậy.
Trình Tần nói với cô chủ Tân:
Cô cảm thấy trong hai chúng ta ai xinh đẹp?
Tân tiểu thư không ngờ cô lại hỏi như vậy, ban đầu là sững sờ, sau đó hỏi lại với vẻ không vui:
Cô có ý gì?
Trình Tần bật cười:
Tôi nghĩ có lẽ cô đã nhìn ra rồi. Nguồn gốc gia đình tôi Khúc Phong không biết rõ, nhưng nguồn gốc gia đình cô anh ta lại nắm tường tận từng ngóc ngách. Thế nên, có những chuyện không cần nói thẳng ra nữa, đúng không?
Thịnh Đường thự5c sự rất ngưỡng mộ tinh thần tự thôi miên bản thân, dù có phải hy sinh cũng giữ gìn thể diện này của Tiêu Dã, màn kịch này diễn cực kỳ tròn vai. Nghĩ tới chuyện hôm nay Trình Tần coi như đã xả được một nửa cơn tức, cô ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.
Chiếc xe đó đích thực là món quà sinh nhật bố của Trình Tần tặng cho cô ấy. Trình Tần nhận xe nhưng cũng không hay lái cho lắm. Chủ yếu còn là vì về sau cô ấy đã ngồi tính một món tiền, cảm thấy với tính cách bộp chộp bỗ bã, gặp ai cũng đánh của cô ấy, chưa biết chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát bệnh
điên đường
(). Vậy thì chiếc xe đó ba ngày chữa bệnh nặng, hai ngày chữa bệnh nhẹ sẽ là chuyện thường xuyên như cơm bữa, lại còn tiền bảo dưỡng định kỳ nữa…
() Điên đường (Road Rage): Đó là một chứng bệnh ức chế thần kinh vô cớ và không thể kiếm soát, dễ nổi điên khi lái xe. Những người mắc phải chứng này hầu hết đầu chia sẻ họ cảm thấy rất buồn khi sự tức giận bùng phát, tuy nhiên họ không thể đạt được một thái độ thoải mái sau tay lái.
Thể diện của Khúc Ph3ong gần như mất sạch, nhưng hắn vẫn cảm thấy phẫn nộ bất bình, hắn hướng ánh mắt sang phía Tiêu Dã:
Hắn ta tặng?
Chỉ là một món quà nhỏ 9bố tôi tiện tay tặng tôi, quả thực chưa đến mức phải để cậu chủ Tiêu đây ra tay.
Trình Tần nói chuyện nghe rất bực mình. Cô ấy ngước lên nhìn Tiêu6 Dã, mỉm cười xinh đẹp:
Sau này phải tặng phiên bản giới hạn đấy nhé.
Tiêu Dã phóng khoáng:
Không thành vấn đề!
Quét mã dùng chung một chiếc xe không hay hơn sao?
Nhưng khi Khúc Phong muốn mua xe, Trình Tần đã thật sự định lấy chiếc xe đó ra cho hắn đi. Du Diệp và Thịnh Đường phản đối. Du Diệp chủ yếu cảm thấy làm như vậy là hạ thấp sĩ diện của Khúc Phong. Một người đề cao chủ nghĩa nam quyền như vậy chắc chắn không thể chấp nhận được. Nhưng Thịnh Đường thì không phản đối vì nguyên nhân này. Cô không có thiện cảm với Khúc Phong cho lắm, luôn có cảm giác trông bề ngoài hắn có vẻ lịch thiệp, nhưng bản chất chưa chắc đã là một người nho nhã. Đương nhiên, lúc ấy Trình Tần còn đang thân mật, tình cảm với hắn, cô cũng không tiện nói thẳng, đành dựa theo lý do của Du Diệp mà phản đối.
Bây giờ xem ra, may mắn thay khi đó Trình Tần đã nghe lời bọn họ.
Trình Tần, mẹ kiếp, cô…
Giữ cái miệng sạch sẽ một chút cho tôi.
Tiêu Dã đưa tay túm lấy cổ áo của hắn, nhíu mày khẽ quát.
Khúc Phong mấy lần giãy giụa cũng không hất được tay anh ấy ra, giận đến tím mặt.
Cô chủ Tân mím chặt môi, giậm chân quay người bỏ đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.