Chương 139: DIỄN SÂU


() Từ năm 2010, chính quyền Bắc Kinh vì muốn hạn chế lưu lượng ô tô tham gia giao thông trên đường đã đưa ra quy định: Cá nhân, tổ chức m8uốn đăng ký xe hằng tháng phải xếp hàng chờ tới lượt, nếu tháng này chưa tới lượt thì tiếp tục xếp hàng đợi tới tháng sau. Ngày mùng 8 hà3ng tháng là hạn đăng ký chỉ tiêu, ngày 26 hàng tháng chính quyền công khai các số tới lượt. Trong một tháng, cá nhân chỉ được đăng ký một9 số, tổ chức chỉ được đăng ký hai số.

Màn thầu bột mì nghe mà chẳng hiểu chuyện gì, một lúc lâu sau mới quay đầu qua hỏi Khúc Ph6ong:
Biển số xe không phải của anh sao?


Khúc Phong không còn tâm trí đâu để trả lời câu hỏi của Màn thầu bột mì nữa, hắn nhíu m5ày chất vấn Trình Tần:
Biển số xe đó tôi thuê của một người bạn, sao giờ lại thành của cô chứ? Trình Tần, hôm nay tôi cho cô đường lùi thì cô nên lùi, đừng có không biết điều.

Màn thầu bột mỳ sững người, tiếp tục cảnh giác:
Cô biết tôi?

Trình Tần ngả người vào ghế, quay đầu nhìn cô ta:
Cô cũng được coi là một người có quan hệ rộng, muốn điều tra rõ về một biển số xe chắc không phải chuyện khó khăn đâu nhỉ?

Cơ mặt của Màn thầu bột mì giật giật. Cô ta ngẫm nghĩ một chút rồi quay người đi sang một bên gọi một cuộc điện thoại. Khúc Phong hơi hoảng hốt, trước kia hắn vẫn luôn cho rằng mình rất thấu hiểu Trình Tần, nên mới nghĩ với tính cách của Trình Tần, cô ấy chắc chắn sẽ là một người phát điên lên với hắn rồi điên cuồng xé lớp mặt nạ của hắn. Phụ nữ một khi phát rồ lên thì sẽ đánh mất lý trí. Ở trong mắt người ngoài, nhất là ở trong mắt bạn gái mới, đó chắc chắn sẽ là hành động không cam tâm, vì yêu hóa hận, sống chết bám riết hắn. Vì vậy ban nãy hắn mới dám mạo hiểm một phen, thẳng thừng chọc cho cô ấy tức giận.
Tiêu Dã mỉm cười, khóe miệng sắp vén tới tận mang tai:
Dĩ nhiên, đừng nói là một chiếc xe. Chỉ cần Trình Trình muốn, anh còn có thể bắt thỏ ngọc xuống hầm cho cô ấy ăn ấy chứ.

Trình Tần liếc nhanh Tiêu Dã một cái.
Khúc Phong đứng bên này nghe mà tâm trạng trong lòng đầy phức tạp, bỗng dưng xuất hiện một cảm giác tức tối khó hiểu. Hắn quan sát Tiêu Dã, nghiến răng kèn kẹt. Lúc này, hắn nghe thấy Trình Tần lên tiếng:
Phải đấy, nếu đã không còn quan hệ gì nữa, Khúc Phong, cũng đừng dùng mãi biển số xe của người ta không chịu trả nữa. Anh cũng biết đấy, việc cho người ngoài mượn biển số xe vốn là phạm pháp. Anh còn tiếp tục mang biển số xe của tôi đi lung tung dạo chơi khắp nơi, lỡ như một giây phút nào đó mặt để lên đầu, đâm phải người ta hoặc anh bị đâm đến tàn phế rồi thì tôi sẽ khó lòng mà giải thích.

Khúc Phong nghe mà mặt lúc đỏ rần lúc trắng bệch. Anh ta cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, những gân xanh nổi lên trên trán như sắp bật ra ngoài. Anh ta gào to lên với cô:
Không thể nào! Cô còn có được ô tô? Bao năm qua cô sống như thế nào tôi còn không biết hay sao? Nói cứ như thật vậy, chẳng qua cô chỉ muốn rắp tâm làm nhục tôi chứ gì? Được lắm, cô thích nói thế nào thì cứ nói như vậy đi. Tóm lại tôi cảnh cáo cô, chúng ta chia tay rồi là chia tay rồi, cô cũng đừng nghĩ tới chuyện bám riết lấy tôi đòi quay lại nữa, không có cửa đâu!


Tôi cũng cảm thấy vở kịch đến đây nên hạ màn, dù sao thì chúng ta cũng không phải là những người chung một tầng lớp xã hội.
Câu nói của Thịnh Đường nối tiếp một cách trơn tru như nước. Cô ngước mắt nhìn Trình Tần:
Đằng nào cũng chia tay rồi, cậu cũng không cần ngại ngần nữa, đòi lại biển số xe là xong chuyện. Nhưng con xe đó của cậu cũng dùng vài năm rồi. Chẳng phải cậu chủ Tiêu đây định tặng cho cậu một mẫu mới vào đúng dịp sinh nhật để lái đi cho vui sao, vừa hay, lắp vào xe mới.

Nói tới đây, cô vỗ vỗ bả vai Tiêu Dã:
Được đấy, đúng là cưng chiều, thương yêu Trình Trình nhà em.

Màn thầu bột mì nghe rõ ràng rành mạch những câu này, kéo kéo cánh tay của Khúc Phong:
Biển số xe chẳng phải lấy từ chiếc xe nát trước kia của anh sao?

Khúc Phong bị cô ta nói đến hơi mất mặt, hạ thấp giọng:
Cái gì mà xe nát, năm đó mua nó cũng đắt lắm đấy.
Sau đó hắn nói tiếp bằng tông giọng bình thường:
Tóm lại, em đừng nghe cô ta nói xằng nói bậy, cô ta chỉ muốn khiến chúng ta ghê tởm thôi.


Cô Tân phải không?
Trình Tần bất ngờ chuyển hướng sang Màn thầu bột mì.

Này, có biết nói tiếng người không đấy?
Tiêu Dã khẽ quát một tiếng.
Khúc Phong định đáp trả lại, nhưng nhìn nhanh anh ấy một cái, đành nhịn xuống.
Trình Tần ăn cũng ngang dạ rồi, rót một cốc nước uống cho mượt giọng, cười khẩy:
Của bạn anh hả? Khúc Phong, tôi thấy hai năm qua anh mở phòng thám tử tư coi như phí công vô ích rồi. Anh có một người bạn rộng rãi đến mức để cho anh dùng biển số xe của người ta miễn phí sao? Ngày trước vì anh muốn được tỏ ra hoành tráng trước mặt khách hàng, đi khắp nơi xin ông nọ bà kia giúp làm cho một chiếc biển số xe. Tôi để ý tới sĩ diện đàn ông của anh, cũng không quan tâm đăng ký xe tên của tôi nữa, lấy biển số của chiếc xe đứng tên tôi, nhờ Đường Đường bán ra ngoài. Đường Đường tinh tế, sợ bị anh điều tra ra, làm tổn thương lòng tự trọng của anh, nên cô ấy lại cất công đi thêm một đường vòng, tìm một người bạn có quan hệ được coi là tạm tốt đẹp với anh, cho anh mượn. Sớm biết anh là kẻ hèn hạ, chỉ biết bám váy phụ nữ như thế này thì ngày trước tôi đã chẳng cần mất công mất sức đến thế.

Vậy mà, tình hình lúc này đang phát triển ra ngoài dự liệu của hắn.

Sao biển số xe lại thành sở hữu của Trình Tần được? Hơn nữa, Trình Tần còn điều tra ra được mọi chuyện về người tình mới của hắn? Hắn nên một mực giữ vững niềm tin, chí ít hắn không cho rằng chuyện biển số xe giống như lời Trình Tần nói. Có điều, thái độ của Trình Tần khiến hắn không thể không lo lắng…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.