Chương 156: HA, OAI PHONG THẬT!
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1151 chữ
- 2022-02-04 05:31:14
Tuy là kỳ nghỉ, nhưng thời gian này cũng vẫn còn không ít sinh viên ở lại trường làm thiết kế và tham gia hoạt động, huống hồ buổi ch8iều còn có một buổi tọa đàm cực kỳ quan trọng nên lại có khá nhiều sinh viên gấp rút trở về trường. Phía trước quán cà phê, sinh viê3n trong trường đi qua đi lại tấp nập, thậm chí còn có người quen biết Thịnh Đường, giơ tay vẫy chào cô đồng thời cũng liếc sang nhìn9 Giang Chấp, rồi nở một nụ cười… đầy mờ ám.
Thịnh Đường thì không có ý giấu giấu giếm giếm, để mặc cho ánh mắt của những con6 người đi qua đi lại ấy hướng về phía bên này đánh giá, dù sao thì Giang Chấp cũng đích thực là một anh chàng đẹp trai, cho dù bị hi5ểu lầm, cô cũng đâu chịu thiệt thòi gì. Cô ngước mắt lên hỏi anh:
Vậy anh nghĩ tôi sẽ có phản ứng gì? Sững sờ đến lặng người? Sau đó hân hoan đến phát điên, gạn hỏi anh có thật không, có thật không? Trời đất ơi, anh chính là Fan thần? Giang Chấp, tôi biết anh đang lên kế hoạch cho những tính toán nhỏ của mình, dùng chiêu này để đối phó với tôi, muốn tôi vui vẻ phục tùng anh? Quá ấu trĩ rồi đấy, anh nghĩ tôi thật sự chưa từng gặp Fan thần bao giờ sao?
Tâm lý thắng bại của cô nhóc này nặng lắm rồi đấy.
Tiêu Dã thấy Giang Chấp im lặng không nói gì, bèn cười trừ:
Chủ yếu vẫn là vì chấp niệm quá sâu đậm.
Giang Chấp ngước mắt lên nhìn anh ấy.
Hình như... cô đang rất nóng lòng ra trận.
Thịnh Đường nghênh ngang quay trở lại quán cà phê, cột tóc đuôi ngựa lắc lư theo dáng đi của cô. Tiêu Dã và Giang Chấp không quay trở vào ngay mà chọn một chỗ khuất không mấy nổi bật. Họ vốn định hút điếu thuốc, nhưng phát hiện ra họ càng muốn né tránh đám sinh viên thì lại càng có nhiều người chú ý tới họ nên thẳng thừng không hút thuốc nữa.
Tiêu Dã bị câu nói của cô chặn họng, không thể phản bác được lời nào, bèn quay đầu nhìn Giang Chấp và buông một tiếng thở dài:
Vào giây phút này đây, tôi quả thực không còn cách nào giúp cậu.
Yên tâm đi.
Thịnh Đường
đại nhân không chấp tiểu nhân
, giơ tay vỗ vỗ lên bả vai Giang Chấp, bả vai cũng cứng thật đấy.
Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Anh phải tin tưởng tôi, trên sân bóng tôi chắc chắn có thể hạ gục họ trong tích tắc, tuyệt đối không khiến cho nhóm Sáu Viên Thịt Bằm phải mất mặt đâu. Đại sư huynh...
Giang Chấp nghe giọng điệu và quan sát thái độ của cô, luôn có thể liên quan tới bốn chữ
Nãi hung nãi hung()
. Anh giơ tay làm điệu bộ đầu hàng rồi cười:
Được được được, em gặp rồi, em gặp rồi.
() Một cụm từ thịnh hành trên mạng xã hội Trung Quốc vài năm gần đây, thường dùng để hình dung một người có diện mạo tương đối non nớt, trẻ con nhưng một khi nổi giận lên, uy lực cũng không thua kém ai.
Tính toán cũng như mơ thật.
Tuy rằng chưa từng tiếp xúc ngoài đời thật, nhưng đã được nhìn ảnh rồi.
Có.
Lát nữa nhớ chụp lại hình ảnh tuấn tú, oai phong của em nhé.
Nhìn đến nỗi Tiêu Dã liên tục nổi da gà, phải lập tức tự biện minh cho mình:
Ban nãy cậu cũng thấy rồi đấy, không phải tôi không cố hết sức để chứng minh cho cậu, mà quả thật là cậu không dễ chứng minh chút nào.
Giang Chấp vẫn im lặng, quay đi chỗ khác. Nói không cảm thấy bực dọc trong lòng là nói dối, rất lâu sau anh buông một tiếng thở dài. Anh chưa bao giờ ngờ, hóa ra việc chứng minh bản thân cũng là một công việc cần tới kỹ thuật, độ khó so với khôi phục bích họa còn cao hơn nhiều.
Thịnh Đường rất không hài lòng về thái độ này của anh, cô quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới:
Anh nói anh chính là Fan thần, được thôi, bằng chứng đâu? Anh chứng minh mình là Fan thần bằng cách nào?
Giang Chấp á khẩu, anh biết ngay sẽ dẫn tới kết quả như thế này, nên hoàn toàn không chút bất ngờ. Anh chuyển hướng tầm nhìn, giơ tay ra hiệu về phía sau lưng cô:
Cậu qua đây.
Vậy thì em cũng có thể nói em là Fan thần đó, rồi kéo Trình Tần tới làm người làm chứng cho em, anh nói xem, có được không?
Thịnh Đường hỏi ngược lại Tiêu Dã.
Kể cũng có lý.
Là Tiêu Dã đã đi ra ngoài, đang đứng dựa vào cạnh cửa xem màn náo nhiệt này. Sau khi thấy vậy, anh ấy lững thững đủng đỉnh tiến lên phía trước, ánh mắt không giấu được nụ cười, nhưng vẫn cố tình hỏi:
Có chuyện gì vậy?
Nói cho cô ấy biết, tôi là ai.
Giang Chấp tìm một người để chứng minh mình.
Giang Chấp cười khẽ:
Trong ảnh có góc mặt chính diện không?
Góc nghiêng cũng tính mà! Chỉ cần những thứ có dính dáng tới Fan thần, tôi đều coi như đã từng xem qua!
Thịnh Đường đáp rất tự tin, vô lý cũng phải thể hiện ra ba phần lý lẽ.
Bằng chứng có thể chứng minh anh ấy chính là Fan thần.
Tiêu Dã ngẫm nghĩ:
Trước mắt quả thật không có chứng cứ trực tiếp, anh xuất hiện với tư cách là người làm chứng còn không được hay sao?
Nghe xong, Thịnh Đường gật gù như hiểu ra vấn đề. Cô nghĩ thầm trong lòng, quả thực không hổ danh
cá mè một lứa
. Dám chắc ban nãy sau khi xem trọn vẹn một màn kịch nhận vơ, họ đã bắt đầu cấu kết, thông đồng với nhau đặt điều, dựng chuyện.
Được thôi, anh nói anh ấy là Fan thần đúng không? Bằng chứng đâu?
Bằng chứng gì cơ?
Giang Chấp sững người:
Em từng gặp rồi?
Thấy chưa thấy chưa, lừa một cú đơn giản là chân tướng lộ diện ngay tức thì. Lá gan của người này cũng to thật đấy, lại dám mạo danh Fan thần lừa gạt cô. Tiếp theo đây sẽ là gì? Dụ dỗ cho cô mắc bẫy, cam tâm tình nguyện để cho anh bóc lột?
Giang Chấp đó.
Anh thấy chưa.
Thịnh Đường cười nói.
Giang Chấp liếc mắt nhìn Tiêu Dã.
Tiêu Dã cố nhịn cười, đằng hắng:
À, cậu ấy cũng là Fan thần nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.