Chương 164: ĐỪNG NÓI LÀ THẦY KHÔNG THƯƠNG EM


Thịnh Đường cảm thấy… không còn gì kiêu hãnh hơn. Cô nghĩ thầm, không biết có nên tranh thủ lúc đánh bóng sờ mó một chút không?

Ngay khi8 hiệp đấu bắt đầu, Giang Chấp đã chiếm quyền chủ động, còn sự phối hợp của Tiêu Dã có thể nói là không chê vào đâu được. Một người có phải là m3ột tay chơi bóng rổ lão làng hay không thì chỉ cần chạy khoảng nửa vòng sân là người tinh tường đều có thể nhìn ra được. Thịnh Đường chính là m9ột người có đôi mắt tinh tường như thế. Hai con người Giang Chấp và Tiêu Dã, bất luận là chuyền bóng hay dẫn bóng thì từng động tác, từng kỹ th6uật đều cực kỳ chuyên nghiệp, đặc biệt là sự ăn ý giữa hai người họ… Cô hiểu ra rồi, hai người này trước đây chắc chắn đã không ít lần chơi bón5g chung với nhau.
Cộng thêm một Thịnh Đường tai thính mắt tinh đứng trên sân, ba người họ hình thành một thế ba chạc vững chắc không sao phá nổi. Mỗi một trái bóng ném đi gần như đều hướng về phía ba điểm.
Dương Tấn sắp phát rồ lên. Khó khăn lắm mới đẩy được Tư Thiệu ra ngoài, phá vỡ lớp phòng hộ cho Thịnh Đường, không ngờ lại từ đâu chui ra hai người cũng biết chơi bóng. Quan trọng là nhìn kiểu gì cũng cảm thấy hai người này không giống như đang đánh bóng một cách nghiêm túc mà giống như đang chơi đùa hơn.
Ở trên sân bóng, Giang Chấp không hề khách khí. Một quả bóng bay lướt qua khiến cho trợ thủ của đội đối phương muốn lao lên đập rổ, nhưng không ngờ lại bị chính quả bóng ấy bật ngược trở lại đập thẳng vào mặt. Thịnh Đường nhìn thấy cảnh ấy cũng cảm thấy đau phát sợ. Cô cảm giác quả bóng này Giang Chấp hoàn toàn không có ý định đưa bóng vào rổ, anh chỉ tính chuẩn được tốc độ lao lên của đối phương sau đó lợi dụng lực bật ngược rất mạnh của bóng để đập trúng đối phương mà thôi.
Mấy trái bóng tiếp theo đó cũng tương tự như vậy. Hai người trợ thủ bị đập túi bụi, ngày mai đảm bảo mũi tím bầm, mặt sưng vù. Thành viên vào thế chỗ của đội đối phương cũng chẳng khá hơn là bao. Khi Tiêu Dã chuyển bóng, Giang Chấp đánh phối hợp. Lúc đi ngang qua thành viên vào thay, Giang Chấp cười hỏi:
Ban nãy cậu định dùng tay bên nào động vào người cô bé đó?

Hai người họ có ưu thế về chiều cao nên vừa hay bù đắp được điểm yếu của Thịnh Đường. Cũng có nghĩa là, Giang Chấp và Tiêu Dã không những có thể giành điểm và trợ công mà ngay cả cướp bóng, úp rổ, chặn bóng tấn công cũng đều cừ hết.
Đối phương đá một cái vào tấm bảng thép, đau đớn, thảm thương không kể xiết.
Giang Chấp cười nhẹ tênh:
Thành thật xin lỗi, lâu quá rồi không chơi bóng nên tay chân hơi gượng gạo.

Cả những lúc tay chân không gượng gạo anh cũng ra đòn không chút nể tình. Tỷ số càng lúc càng bị bỏ xa, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội gỡ. Đối phương chỉ cần cắn được từng điểm, từng điểm, Giang Chấp và Tiêu Dã sẽ lại phối kết hợp, làm một trái ba điểm đè chết điểm số của đối phương.
Đối phương còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Giang Chấp đã đưa tay đón lấy trái bóng mà Tiêu Dã chuyền tới. Đối phương định cản, Giang Chấp hất tay một cách gọn gàng, trái bóng đó cũng đập thẳng vào cánh tay đối phương cùng với một cách thức tương tự khiến cậu ta kêu la oai oái vì đau đớn.
Thành viên đội đối phương bốc hỏa, quát to: Anh ta có biết chơi bóng rổ không vậy?
Nhưng họ vẫn
chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng
. Trong tình huống tỷ số đã bị bỏ lại khá xa, hai người trợ thủ đã bị bóng đập đến bầm dập mặt mày muốn tái hiện lại chiêu đã dùng để đẩy Tư Thiệu ra khỏi sân. Kết quả lại bị Giang Chấp theo dõi sát sao, dễ dàng phá vỡ ý đồ.

Tiêu Dã cười phá lên đi ngang qua Thịnh Đường, nhìn về phía Giang Chấp rồi buông một câu:
Để cho em xem thế nào là giở trò lưu manh thực sự.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.