Chương 165: MÌNH HỒI HỘP QUÁ RỒI, PHẢI LÀM SAO ĐÂY?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 698 chữ
- 2022-02-04 05:31:26
Có nữ sinh chủ động hơn nữa còn chạy tới xin nick WeChat của họ để kết bạn.
Thẳng thắn tới mức Tiêu Dã còn không biết nên tiếp lời như thế 8nào. Chắc chắn là anh ấy không muốn kết bạn, nhưng nhất thời lại không tìm được một cái cớ thích hợp. Cuối cùng vẫn phải nhờ tới Trình Tần, cô ấy 3tiến lên đuổi bọn họ như xua đám gà con:
Giải tán, giải tán hết đi. Có biết người ta là ai không mà đòi kết bạn WeChat? Không sợ bạn gái chính th9ức của người ta xé các cô ra thành từng mảnh như xé mực khô à?
Đã xảy ra chuyện gì vậy?!? (○_○;?
Quả nhiên tâm tư của con gái bạn đừng đoán, tuyệt đối đừng đoán…
Những người hiểu về bóng đều có thể lập tức nhìn ra ngay anh cố tình. Vì sao chứ? Nếu đổi lại là Tư Thiệu, lúc đó chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.
Về sau Tư Thiệu nhân cơ hội hỏi Thịnh Đường: Thầy Giang đó thật sự là sư phụ của em sao?
Tư Thiệu cũng chẳng quá so đo chuyện này. Trên sân bóng, đội nào đang thua, rơi vào tình huống sốt ruột mà chẳng bất chấp tất cả? Huống hồ, sau cùng Đại học Z vẫn chiến thắng. Tuy có bị thương nhưng anh ấy vẫn lịch sự tao nhã cảm ơn Giang Chấp và Tiêu Dã.
Đặc biệt là Giang Chấp.
Điều mà các cô gái hoang mang bỏ chạy nghĩ trong đầu lúc ấy là: Một nhân vật mấu chốt có thể đánh gãy xương nam sinh trên sân bóng thì vẫn nên đứng xa bạn trai của cô ta ra một chút thì hơn… Càng xa càng tốt.
Đại học G thua trận, nên cũng đã giữ đúng lời hứa. Dương Tấn rất trịnh trọng đưa cho họ giấy mời tham gia buổi tọa đàm, đồng thời xin lỗi Tư Thiệu cùng mọi người, vì nói gì thì nói cậu ta cũng không có ý muốn làm ai bị thương. Nhưng các thành viên khác của đội thì đốp lại một câu: Họ cũng đâu có vẻ vang danh giá gì, chuyện khác không nói, Đại Cao đã bị gãy xương rồi.
Nếu nói Tư Thiệu không nảy sinh thái độ cảnh giác trong lòng là nói dối.
Lúc đó anh ấy bị thương nhưng từ đầu tới cuối vẫn kiên trì không rời khỏi sân, nên về sau mọi chuyện xảy ra trên sân bóng, anh ấy đều nhìn thấy hết. Anh ấy nhìn thấy Thịnh Đường hưng phấn lao như bay về phía Giang Chấp, cũng đã nhìn thấy khoảnh khắc Giang Chấp bế cô lên, nụ cười trong ánh mắt hiền hòa như ánh trăng, hoàn toàn không còn nét lạnh lùng, sắc lẹm như khi đứng trên sân, đập thẳng bóng vào mặt đối phương.
Phía Giang Chấp thì càng khỏi phải nói, cho dù trước đó xuất hiện cái ôm c6ủa Thịnh Đường cũng vẫn không thể xua tan sự nhiệt tình của các cô gái. Hàng loạt những chiếc di động được chìa ra, họ mồm năm miệng mười đợi kết 5bạn WeChat. Giang Chấp xử lý rất nhanh chóng và dứt khoát, không khác gì một trái bóng rổ được anh đưa vào lưới…
Di động của tôi ở chỗ cô ấy, nếu muốn kết bạn WeChat, các cô tìm cô ấy.
Dương Tấn không vui, khẽ quát: Vậy thằng nào trước đó đã làm gãy xương Tiểu Võ hả?
Các thành viên lập tức im bặt.
Thế nhưng, các cô gái quả nhiên đều đã
mù mắt
.
Ánh mắt họ lại đồng loạt dời khỏi Thịnh Đường, rồi họ lần lượt nói với Giang Chấp: Thật ngại quá, làm phiền rồi…
Ánh mắt các nữ sinh đồng loạt nhìn về phía Thịnh Đường đang đứng bên cạnh Giang Chấp…
Thịnh Đường bỗng dưng căng thẳng tới mức nuốt nước bọt… Là một người tinh mắt đều có thể nhìn ra bộ đồ bây giờ cô đang mặc trên người hoàn toàn không đút được di động mà, phải không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.