Chương 166: MÌNH HỒI HỘP QUÁ RỒI, PHẢI LÀM SAO ĐÂY?



Tiêu Dã không có phúc được ngắm, nên anh được hời thôi. Tác phẩm của người nào không xem cũng không sao nhưng tác phẩm của Fan th8ần anh không thể không xem. Phải lĩnh hội được tinh thần chuyên nghiệp của người ta, có biết không? Bình thường anh luôn kiêu ngạ3o tới mức nào, suốt ngày kêu gào rằng Fan thần cũng chỉ đến thế mà thôi, còn to gan lớn mật mạo danh Fan thần của tôi. Hôm nay tô9i sẽ để cho anh mở mang kiến thức, biết về sự lợi hại của Fan thần, biết nhiều hơn về xã hội!


Đây đâu phải là một lời mờ6i?
Rõ ràng là một lời uy hiếp lộ liễu, khiến cho Giang Chấp dở khóc dở cười. Anh thương lượng với cô:
Em xem thế này có 5được không? Để Tiêu Dã được đi mở rộng tầm mắt, khi về truyền đạt lại tinh thần ấy cho tôi.

Thịnh Đường giơ ngón cái ra, chỉ hận không thể dùng tay chọc thủng một lỗ trên ngực anh. Cô nói rành mạch từng chữ một:
Khiêm tốn mới giúp người ta tiến bộ được, hiểu không?

Thịnh Đường gạt tay cô ấy ra:
Con mắt nào của cậu nhìn thấy mình và anh ấy yêu nhau?

Trình Tần đứng thẳng dậy nhìn cô:
Cả hai con mắt của mình đều nhìn thấy. Ở trên sân bóng, cậu đã nhào vào lòng người ta rồi.


Vậy thì cũng hồi hộp chứ.
Thịnh Đường mới chỉ tô son được một nửa môi, quay đầu lại nhìn Trình Tần, nói rất nghiêm túc:
Việc này cũng giống như bỗng dưng cậu và thần tượng của cậu có một chút liên quan, không kích động sao được? Trước kia ấy à, mình cảm thấy Fan thần quá đỗi xa xôi, không thể với tới, thậm chí còn cảm thấy anh ấy dường như không sống chung một không gian với mình.


Phải phải phải, Fan thần cơ mà, thần ai mà chẳng sống trên Côn Lôn trong Sơn hải kinh. Đừng nói là không cùng một không gian, có khi còn chẳng cùng một hệ ngân hà ấy chứ.
Trình Tần với lấy thỏi son, cúi thấp người xuống giúp cô tô nốt một nửa còn lại:
Tạm thời không nhắc tới Fan thần nữa, chúng ta nói những chuyện thực tế một chút đi. Mình hỏi cậu, cậu và Giang Chấp đang yêu đương đấy à?


Đương nhiên rồi, anh ấy quả thực đã dạy mình không ít thứ. Còn nữa, lần này có thể làm được tranh khôi phục nguyên dạng cũng là nhờ anh ấy thỏa thuận. À không đúng, con người anh ấy, có lúc cũng không coi mình là học trò đâu, chỉ toàn bắt nạt người ta, nửa đêm nửa hôm còn vặn vẹo đòi ăn bữa khuya…

Trình Tần thấy cô không có vẻ như đang nói dối, trong lòng hồ nghi, lát sau lên tiếng:
Nhưng mình nhìn cứ cảm thấy không bình thường. Tư thế anh ta bế cậu không khác gì bế một cô bạn gái cả. Còn nữa, ánh mắt anh ta nhìn cậu ban nãy cực kỳ dịu dàng.

Đầu óc của Thịnh Đường vẫn còn đang mải nghĩ đến chuyện của Fan thần, câu nói của Trình Tần lọt vào tai cô một lúc lâu cô mới có phản ứng:
Hả?


Chẹp, miệng đừng há to ra như thế, cậu xem, lại lem ra bên ngoài rồi.
Trình Tần cầm miếng bông trang điểm, nhẹ nhàng lau khóe môi của cô:
Mình đang hỏi, cậu và Giang Chấp có phải là quan hệ bạn trai bạn gái không. Có phải cậu thích anh ta không?


Hiểu.
Giang Chấp ôm ngực. Nha đầu chết tiệt này, ra tay không nhẹ cũng chẳng mạnh.
Để có thể chào đón buổi tọa đàm này với một trạng thái tuyệt vời nhất, Thịnh Đường không những vào trong ký túc xá nữ tắm qua một lượt mà hiếm có dịp còn trang điểm nhẹ nhàng. Lúc phối quần áo cho cô, Trình Tần còn nói:
Một cô gái xinh xắn như thế này, trang điểm vào là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sao cứ muốn ngày ngày chui ra chui vào hang đá vậy? Coi như phí hoài. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thì giấu tịt trong hang, quần áo đẹp đẽ cũng chẳng có cơ hội để mặc.

Thịnh Đường đang kẻ mắt, phần đuôi mắt được vẽ hơi xếch lên một chút. Đôi mắt xuất hiện trong gương cực kỳ xinh đẹp. Lúc tô son, bàn tay của cô bỗng dưng run khẽ. Cô đặt thỏi son xuống, không trả lời mà hỏi:
Trình Tần, Trình Tần, mình hồi hộp quá rồi, phải làm sao đây?


Hồi hộp gì chứ?
Trình Tần không hiểu:
Vì Fan thần sao?

Thịnh Đường trợn tròng trắng lườm nguýt:
Trình Tần, mình phát hiện ra con người cậu ấy mà, quá phong kiến. Lúc đó mình đang kích động, đang hưng phấn. Hơn nữa, mình và anh ấy là người trong cùng một ekip, thứ tình bạn cách mạng ngày ngày chui ra chui vào cùng một hang đá, những người ngoài ngành như các cậu sẽ không bao giờ thấu hiểu được đâu. Cần nói thêm, Giang Chấp bắt mình gọi anh ấy một tiếng ‘sư phụ’. Tuy rằng mình không vui vẻ cho lắm, nhưng thật ra vẫn rất khâm phục bản lĩnh của anh ấy. Người ta thừa đủ khả năng để trở thành sư phụ của mình.


Cậu coi anh ta là sư phụ nhưng anh ta có coi cậu là học trò không?

Thịnh Đường gật đầu.
Trình Tần câm nín:
Đâu phải là nhìn tận mắt người ta đâu, cậu hồi hộp cái gì? Chỉ là tập hợp các tác phẩm thôi.

Thịnh Đường khoát tay:
Cậu đừng có ăn nói linh tinh, làm sao anh ấy có thể thích mình được? Đó là vì cậu chưa gặp vị hôn thê của anh ấy…


Cái gì? Vị hôn thê?


Cũng chẳng biết dùng danh xưng này có phù hợp không nữa, đầu đuôi câu chuyện rất dài nên cũng chẳng kể nữa, tóm lại cô ấy rất thích Giang Chấp, mà đối xử với anh ấy cũng đặc biệt tốt. Diện mạo xinh đẹp lại còn giỏi giang. Mấy hôm nay ở Bắc Kinh, Giang Chấp cũng thường xuyên đi với cô ấy.
Ngoài miệng Thịnh Đường huyên thuyên như vậy nhưng thật ra trong lòng chẳng vui vẻ gì. Cô quay người lại, nhìn thẳng vào gương, dán sticker lên mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.