Chương 172: Già rồi còn hư


Thẩm Dao hơi đói bụng rồi, sau khi rửa tay xong quay lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào món bánh ngọt. Nhưng cô ấy lại không8 dám ăn nhiều, chốc chốc lại bấu một ít nhét vào miệng, một ít đó có thể nhai rất lâu, còn ăn cơm thì chỉ nhắm vào các m3ón chay.

Trình Tần nhìn đến mức phải nghiến răng nói:
Cô muốn ăn thì cứ thoải mái cởi mở mà ăn, ăn theo kiểu củ9a cô khó chịu lắm?


Thẩm Dao thẳng thừng xua tay:
Không được, không được, tôi phải giảm béo.

Nếu tự phế bản thân mà không cảm thấy đau, cô nhất định sẽ chọc mù hai mắt của mình!
Tiêu Dã đang cho Trình Tần xem một số tư liệu trong điện thoại, bỗng giật thót lên vì âm thanh gào rú bất thình lình đó của Thịnh Đường. Anh ấy quay đầu nhìn cô, bỗng dưng dở khóc dở cười:
Thế này là làm sao đây?

Thịnh Đường không còn thiết tha chuyện gì khác, ánh mắt cô chăm chú nhìn Tiêu Dã, nhìn mãi nhìn mãi… đôi mắt chợt sáng rực lên.
Bất luận là việc nên ăn hay nên giảm béo, thậm chí là cả chuyện trả thù lại Khúc Phong, cô đều không có hứng thú gì hết. Một tay cô chống cằm một tay cầm đũa, đầu đũa còn chưa dính một chút mỡ nào. Con ngươi của cô không nhìn vào bàn ăn, cô chỉ cần liếc đại một hướng là lại có thể nhìn thấy một sinh viên nào đó tay cầm poster có chữ ký.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng cầm poster có chữ ký của Fan thần, còn có chữ ký của những người nổi tiếng khác. Vậy mà ánh mắt chết giẫm của Thịnh Đường lại luôn biết cách xác định được đâu là poster của Fan thần giữa hằng hà sa số các poster ấy, thậm chí cô còn có thể nhìn rõ được chữ F được cách điệu gần giống chữ T bên trên poster…
Thịnh Đường gào rú lên một tiếng, đặt đũa xuống, thẳng thừng bò rạp ra mặt bàn.
Trình Tần tính nhẩm lại tuổi tác của mình. Cũng may cũng may, vẫn còn vài năm lăn lộn nữa mới tới tuổi ba mươi, tạm thời chưa cần nhọc công lo lắng đến chuyện tích trữ quá nhiều năng lượng thừa trong cơ thể. Liếc mắt nhìn thấy Tiêu Dã cứ nhồm nhoàm ăn thịt ăn cá, cô ấy bất thình lình hỏi:
Anh bao nhiêu tuổi rồi?


Ba mươi.
Tiêu Dã không buồn ngẩng đầu lên, gắp thẳng một miếng thịt xào chua ngọt bỏ vào miệng.
Hành động ấy khiến Trình Tần thảng thốt thót tim, cô ấy hỏi anh ấy:
Anh không sợ béo chút nào sao?

Trình Tần đánh mắt liếc nhìn Thẩm Dao ngồi ở đối diện, trong lòng âm thầm làm một động tác lè lưỡi. Quả nhiên giở bài dịu dàng, với cái giọng thỏ thẻ nhẹ nhàng này, người đàn ông nào đỡ được? Chẳng trách Thịnh Đường cảm thấy cô gái này không có cùng tiếng nói chung với mình.
Nếu đổi lại là Trình Tần cô hay Thịnh Đường thì đã sớm đập bàn và nói: Chẳng qua là nâng cục tạ thôi mà? Who sợ who hả, tới luôn…
Trái tim hán tử, bàn tay run rẩy, cho dù mệt chết cũng không thể hiện sự kém cỏi của mình…
Cũng không biết là Tiêu Dã quá thiếu nhạy bén hay thật sự không có hứng thú với phái nữ, tóm lại anh ấy không tiếp lời chủ đề của Thẩm Dao, ngược lại quay qua nói với Trình Tần:
Ấy đúng rồi, tin xấu của tên nhóc Khúc Phong đó, anh đã tìm ra được cho em rồi!

Trình Tần bỗng chốc lấy lại tinh thần, đập bàn nói lớn:
Đại ơn cảm tạ không hết!

Thịnh Đường nãy giờ không khác gì một người vô hình, và bây giờ vẫn tiếp tục làm một người vô hình.
Trình Tần6 quan sát cô ấy một lượt từ trên xuống dưới:
Cô đâu có béo.


Cô không biết đấy thôi, làm ngành chúng tôi một k5hi vào hang là sẽ ở lỳ trong đó vài chục tiếng đồng hồ, còn một khi bận rộn lên thì tính bằng tháng bằng năm. Chỉ cần có chút thời gian để thở là sẽ muốn nằm thẳng ra giường mà ngủ, chẳng còn sức đâu mà vận động thể thao. Vậy nên tôi chỉ còn cách ra tay từ cái miệng, ăn ít lại, phòng họa khi chưa xảy ra, tránh trường hợp sau ba mươi tuổi người như cái thùng phi.

Câu nói này nghe cũng có vẻ hợp lý đấy.
Vóc dáng này trông thì có vẻ rất ổn đấy chứ, chạm tay vào cảm giác nhất định rất tuyệt. Nếu ăn nhiều quá để đến nỗi có mỡ bụng thì…
Tiêu Dã ăn uống rất thản nhiên:
Làm ngành của bọn anh ấy mà, ngày nào cũng làm bất kể ngày đêm, nếu không tranh thủ ăn chút đồ ngon tẩm bổ cho bản thân, thì cuộc đời còn gì thú vị nữa? Đám con gái các em luôn đi vào một vòng tròn sai lầm trong việc giảm béo, thịt có thể ăn, giảm bớt lượng tinh bột là được rồi. Thêm một cái nữa, vận động là rất quan trọng, những lúc bị công việc ngược đãi như một con chó thì cần phải lấy vận động ra để giải tỏa áp lực.

Thẩm Dao cười rất dịu dàng:
Nâng tạ thì em chịu thôi, không nhiều sức như vậy.

Tiêu Dã bất chợt cảnh giác.
Một giây sau Thịnh Đường ngồi thẳng dậy, làm động tác van vỉ, nài nỉ Tiêu Dã:
Anh nhìn thấy cô gái ở bên tay trái anh rồi chứ? Mặc bộ đồ màu hồng đó. Anh giúp em qua mua tấm poster của cô ấy đi. Anh đẹp trai như thế này, em cảm thấy có thể có chút tác dụng.

Tiêu Dã biết ngay bị cô nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Anh ấy thở dài:
Em nói xem, em gấp gì chứ. Chẳng phải Giang Chấp đã đi giải quyết cho em rồi sao?


Em cảm thấy chuyện này anh ấy không giải quyết nổi. Anh nghĩ mà xem, phía nhà trường nếu còn hàng tồn kho sao không mang ra tặng hết luôn đi? Giữ trong hòm để sinh ruồi nhặng à?


Tiêu Dã vốn dĩ đang ăn uống ngon lành, bị cô nói như vậy bỗng dưng… Quả nhiên là một cô gái suy nghĩ cay độc. Bản thân mình không thiết ăn uống gì thì thôi, cũng không để cho người khác ăn được thoải mái.


Em tin anh đi, Giang Chấp thật sự có thể giải quyết được mà…



Rốt cuộc anh có đi hay không?
Thịnh Đường trừng mắt nhìn anh ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.