Chương 173: Già rồi còn hư



Có gì mà không được?
Thịnh Đường đấm ngực giậm chân nói:
Hẹn hò với người ta thì anh chịu thiệt thòi sao? Con gái nhà người ta còn chẳng cảm thấy 8có vấn đề gì!


Tiêu Dã rất sợ Thịnh Đường trong một lúc nôn nóng sẽ lại đẩy anh ấy về phía bên đó. Anh ấy lập tức ngồi ổn vào vị trí, dốc hế3t tấm lòng nói một lời khuyên nhủ để bảo toàn sự an nguy cho bản thân:
Thế này nhé, nếu Giang Chấp không giải quyết được chuyện chữ ký, anh sẽ lập 9tức giúp em đi mua poster, không nói nhiều lời. Đừng nói là hẹn hò, kể cả có phải hiến thân anh cũng chấp nhận, em thấy sao?


Em nói từ sớm là em sẽ đến, thầy sẽ mở cho em buổi chuyên đề riêng, đi nghe tọa đàm làm gì chứ?
Hiệu trưởng Từ bày ra nét mặt sầu não.

Ấy đừng.
Giang Chấp ngắt lời ông:
Đang nói chuyện chữ ký, đừng lạc đề.


Poster dư chắc thầy còn chứ? Lấy ra một ít đi.


Không còn nữa, thật đấy…


Báo trước kiểu gì ạ? Nói với mọi người là đứa làm ê mặt mọi người trong ngành như em đã tới Đại học Z sao?
Giang Chấp cười.
Hiệu trưởng Từ nhíu mày:
Ai lại nói bản thân như thế bao giờ?
Nói rồi, ông cầm cốc định rót nước cho anh.

Hiệu trưởng Từ sau khi gọi xong mấy cuộc điện thoại, huyệt Thái Dương liên tục đau nhức. Ông nghĩ, bản thân mình cũng có tuổi rồi, mới giải quyết có vài việc mà sức khỏe đã theo không kịp nữa rồi.
Nhưng bị Giang Chấp ngăn lại.

Hôm nay em tới không phải để ôn chuyện cũ.

Ông mở nắp của chiếc tách tráng men, hương trà bên trong đã thơm lắm rồi. Ông bê tách trà đi tới trước cửa sổ, nhấp mấy ngụm rồi ngắm nhìn những sinh viên trẻ trung ở bên ngoài cửa sổ. Họ túm năm tụm ba thành từng nhóm đi qua đi lại. Ông thầm cảm thán trong lòng: Thanh xuân… quả thật là một thứ tuyệt vời.
Khi ông đang định tiếp tục thổn thức, xúc cảm thêm một chút nữa thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Một ngụm nước trà còn chưa nuốt hết khiến ông sặc gần chết. Ông vừa ho vừa chỉ tay vào người mới tới, đôi đồng tử trợn tròn:
Em… Em… Em… Fan?!

Giang Chấp thì không đến mức kích động như thế. Anh chậm rãi tiến lên, đón lấy chiếc tách tráng men trong tay hiệu trưởng Từ, đặt nó lên bậu cửa sổ, một tay giữ lấy cánh tay ông, một tay cuộn lại thành nắm đấm, đặt lên lưng ông và nói một câu:
Em bắt đầu nhé?

Hiệu trưởng Từ sững người:
Em đã đi nghe buổi tọa đàm?

Giang Chấp mỉm cười, không phản bác.

Chữ ký thầy còn gạt được, lẽ nào poster lại không in dư?

Một câu nói trúng tim đen khiến ông bị vạch trần, nhưng hiệu trưởng Từ không hề ngượng ngập chút nào. Ông mỉm cười, chỉ tay vào anh:
Thằng nhóc này…
Dứt lời, ông đi tới bên cạnh tủ sách, rút ra một chiếc hộp, quả thật lấy được mấy tờ poster ra ngoài.

Vào đi.

Có người đẩy cửa đi vào.

Tìm thêm xem.
Giang Chấp khoanh hai tay trước ngực.
Câu nói này khiến người phụ trách phải dở khóc dở cười:
Tôi nói bạn sinh viên này, cậu tưởng chỗ tôi là nơi phân phát chữ ký đấy à? Bảo tìm ra là tìm ra được luôn?

Trình Tần kinh6 ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dã. Đối với một người có
sở thích đặc biệt
như anh ấy mà nói, e rằng chuyện này là một sự sỉ nhục to lớn thì phải? <5br>
Thịnh Đường bày ra vẻ mặt kích động nhìn anh ấy, chỉ thiếu nước hai mắt ầng ậng nước mà thôi. Cô lập tức với lấy di động, bật chế độ quay camera lên:
Đại sư huynh, anh nói lại lần nữa đi, em quay lại làm bằng chứng.



Chuyện gì vậy?

Giang Chấp không ngồi mà tựa vào mép bàn làm việc, dáng điệu nhàn nhã, trong ánh mắt vừa có sự đùa giỡn vừa có sự nghiêm túc:
Poster có chữ ký là chuyện thế nào vậy? Dám chắc năm đó thầy Từ lừa gạt để có được chữ ký của em chính là để dùng vào mục đích này đây?

Buổi tọa đàm do Đại học Z tổ chức, người phụ trách chính là Chủ tịch câu lạc bộ sáng tạo nghệ thuật của trường. Giang Chấp bề ngoài trong sáng rạng rỡ, trẻ trung, tươi sáng, cộng thêm việc anh qua đây để xin poster có chữ ký nên vị Chủ tịch này sẽ nghiễm nhiên coi anh là một trong số các sinh viên của nhà trường.
Phía sau sân khấu có không ít các học sinh đang giúp đỡ việc dọn dẹp đồ đạc, rối rắm, hỗn loạn cả lên. Giang Chấp nghiêng đầu liếc nhìn mấy chiếc thùng to còn mở nắp bên cạnh chân mình, hỏi:
Còn thừa tờ poster nào không?

Hiệu trưởng Từ nhìn những sinh viên đang ngồi trên bãi cỏ, lại một lần nữa buông tiếng thở dài. Ông uống một ngụm trà và quay người lại, ngay lập tức…

Khụ… Phụt…

Hiệu trưởng Từ gật đầu.
Giang Chấp đấm thùm thụp hai cái lên lưng ông, rất có lực, nếu anh không giữ lấy cánh tay của ông, hiệu trưởng Từ có thể đã bị anh đấm bay ra ngoài rồi. Nhưng không thể không thừa nhận, sau hai cú đấm ấy của Giang Chấp, ông bỗng dưng không sặc không ho nữa.

Ấy…
Chủ tịch câu lạc bộ cảm thấy thể diện của mình bị coi rẻ. Loại người gì không biết? Ý gì đây? Còn định tới tìm thẳng hiệu trưởng? Chẳng bằng quay lại đây xin xỏ anh ta, chưa biết chừng thật sự có thể tìm thêm cho mấy tờ nữa…
Thật sự không thể ngờ, một người đã rơi từ
thần đài
xuống dưới rồi mà đồ của anh ta vẫn còn nhiều người giành giật như vậy.

Đỡ chưa ạ?
Giang Chấp hỏi.

Đỡ rồi, đỡ rồi.
Hiệu trưởng Từ hồi phục bình thường, lập tức nắm chặt lấy cổ tay của anh:
Sao em lại tới đây? Tới mà cũng không báo trước một tiếng?

Hiệu trưởng Từ không hiểu.

Có chuyện này vãn bối không hiểu lắm, vẫn mong được thầy Từ nhọc công giải đáp một chút.


Chỗ tôi thì không có, nếu có thừa thật thì cũng phải ở trong văn phòng của Hiệu trưởng, thầy ấy…

Giang Chấp quay người bỏ đi.

Poster thừa? Không có chữ ký sao?


Đúng vậy.

Hiệu trưởng Từ đành phải nói thật:
Với ai cũng có thể nói quy tắc được nhưng giao thiệp với Fan thần thì không được. Không dùng biện pháp lừa gạt, em chịu ký tên sao?

Được, cũng không cần nói dài thêm.
Hiệu trưởng Từ thấy không thể né tránh được, bắt đầu cười trừ:
Sao lại nói là lừa gạt được chứ? Năm xưa chẳng phải em cũng vì động lòng trắc ẩn, muốn tặng sự ấm áp cho sinh viên bệnh nặng hay sao? Chẳng qua là tôi có giữ lại một chút, thì bây giờ cũng chỉ tặng cho các sinh viên thôi, ý nghĩa không quá khác biệt.

Giang Chấp mím môi cười khẽ:
Thầy Từ, cả cuộc đời thầy có thể nói là học trò khắp thiên hạ. Các học trò của thầy có biết thầy già rồi còn hư như vậy không?

Giang Chấp tìm được người phụ trách bên phía ban tổ chức phía sau sân khấu của hội trường, tỏ ý muốn xin thêm poster có chữ ký.
Người phụ trách tỏ vẻ khó xử:
Thật sự không còn nữa. Vốn dĩ poster có chữ ký của Fan thần chỉ được chuẩn bị rất ít rồi, đâu có mấy tờ đâu.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.