Chương 181: EM DẠY TÔI ĐI


Sau đó cô còn giải thích thêm một câu với vẻ rất tự nhiên:
Một người có thể khiến Giáo sư Hồ phải mời về chắc chắn là có năng lực, đề8u là những người thầy đáng để em chăm chỉ học hỏi. Hơn nữa Tiêu Dã cũng kể cho em nghe không ít chuyện khi thầy Giang còn khôi phục b3ích họa ở nước ngoài. Em nghe mà cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, nghĩ bụng có thể xem những tổng kết bằng văn bản cũng coi như âm thầ9m học hỏi rồi.


Nghe thấy vậy, Giáo sư Hồ rất mãn nguyện, nhưng rồi lại hỏi cô:
Em có thể hỏi thẳng Giáo sư Giang mà, tài li6ệu mà cậu ấy cho em chắc chắn nhiều hơn thầy có thể cho em.

Khi họ tan họp thì cũng đã gần nửa đêm, đối với Sáu Viên Thịt Bằm mà nói, cường độ công việc kiểu này đã có thể coi là nhẹ nhàng rồi.
Thịnh Đường chỉ để ý tới tiến độ của Giáo sư Hồ, muốn tranh thủ lúc còn chưa muộn lắm, khẩn trương quay về phòng, gọi điện thoại thúc giục ông thêm một chút. Ai ngờ đang định chuồn thì bị Giang Chấp gọi giật lại, tỏ ý bảo cô tạm thời ở lại.
Tiêu Dã ngáp ngủ, bước lảo đà lảo đảo ra tới cửa rồi chợt dừng lại, nói với Giang Chấp:
Vậy tôi không đợi ngủ cùng với cậu nữa nhé.

Nói câu này cứ như thể anh ấy từng đợi Giang Chấp vậy, Giang Chấp không buồn đoái hoài. Thẩm Dao vốn dĩ muốn gọi Thịnh Đường lại, nói thêm một chút về điệu múa Hương Toàn, thấy vậy cũng đành thôi. Cô ấy nói một câu chúc ngủ ngon rồi rút.
Về điểm này, Thịnh Đường đã sớm nghĩ ra cái cớ rồi. Cô cố tình t5hở dài vẻ rất nặng nề:
Giáo sư Giang làm gì có thời gian rảnh để đưa tài liệu cho em chứ. Giáo sư Hồ, em một lòng muốn chuyên tâm vào việc khôi phục bích họa, nếu thầy không ủng hộ để em tiến bộ, vậy em đành chuyển ngành thôi. Bên phía Sáng tạo văn vật ngày nào cũng thúc giục em qua đó.

Thủ đoạn uy hiếp luôn luôn có tác dụng. Quả nhiên, một Giáo sư Hồ thương người tài, tiếc người tài đã chấp nhận hy sinh, quyết chẳng từ nan. Ông nói với cô: Yên tâm, thầy sẽ nhanh chóng fax cho em. Thịnh Đường không quên nhắc một câu nhấn mạnh: Tốt nhất là bản tiếng Anh nhé thầy.
Email trong di động mãi vẫn không có động tĩnh gì, cũng chẳng biết vị Giáo sư Hồ này có phải đã chui vào hang hay không. Chỉ cần ông chui vào hang thì chuyện có lớn bằng trời cũng phải dẹp sang một bên.
Chăm chú nhìn góc nghiêng của Giang Chấp, Thịnh Đường đã thầm vái lạy đủ các loại thần tiên trong lòng, từ chiến thần viễn cổ tới Phật Thích Ca Mâu Ni, từ Tam Thanh() đạo giáo tới Thánh mẫu Maria… Giang Chấp dừng bút, ngắt lời Thẩm Dao đang báo cáo phương án khôi phu, quay đầu nhìn sang Thịnh Đường và mỉm cười:
Tiểu Thất, trên mặt tôi mọc thứ gì sao?

() Tam thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, bao gồm: Nguyên Thủy thiên tôn, Linh Bảo thiên tôn và Thái Thượng lão quân.

Trong phòng họp này chỉ còn lại hai người, Giang Chấp và Thịnh Đường. Thịnh Đường bỗng dưng căng thẳng, nuốt nước bọt. Giang Chấp gọi cô tới trước mặt, gương mặt vẫn nở nụ cười:
Ngồi đi.

Thịnh Đường không hiểu anh đang tính bày trò gì, đành tạm thời ngồi xuống, trong lòng thầm suy tính mười phần thì tới tám, chín phần không phải là chuyện công việc, nếu là chuyện công việc cũng chẳng cần gọi riêng cô lại. Thấy anh chuẩn bị lên tiếng, cô lập tức nói chen vào:
Tôi hiểu rồi! Bữa khuya! Bây giờ tôi…


Tối nay không ăn khuya.
Giang Chấp khẽ cười, giơ tay giữ lấy tay vịn chiếc ghế cô đang ngồi. Khoảng cách của hai người trở nên gần hơn, gần tới mức đầu gối có thể chạm vào đầu gối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.