Chương 196: ĐẶT TRONG TIM CẢ CUỘC ĐỜI (1)
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1518 chữ
- 2022-02-04 05:32:20
Cả hội trường trở nên phấn khích, bao gồm cả Thịnh Đường!
Vốn dĩ là một bài hát được bật lên ngay sau khi kết quả của cuộc bìn8h chọn được công bố, ca từ là gì tạm thời không nhắc đến nhưng chỉ riêng tiết tấu và âm nhạc bùng nổ đã chứng thực ý nghĩa của buổi c3húc mừng.
Thịnh Đường thoát ra khỏi vòng tay Giang Chấp, sốt sắng gia nhập vào đội ngũ những người đang hân hoan hò reo. Gian9g Chấp vốn dĩ lo lắng đông người như vậy, Thịnh Đường lại va phải người này, đụng vào người kia. Anh giơ tay ra giữ, nào ngờ lại níu 6phải vạt áo của một cô gái khác.
Giang Chấp khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút phiền phức:
Không hẹn.
Thấy sắc mặt anh lạnh lùng, không những không thân thiện còn có phần xa cách, không giống một người có thể tùy tiện bắt chuyện, cô ta bèn bĩu môi:
Đẹp trai thế này mà lại không có hứng thú với phụ nữ à? Vậy thì tới quán bar đồng tính ấy, tới đây hóng hớt làm cái gì chứ.
Cái gì mà
đồng bar
với không
đồng bar
(), Giang Chấp chẳng buồn để tâm. Khi anh ngước mắt lên tìm kiếm Thịnh Đường, thì cô đã lượn lờ len vào giữa đám đông nhảy nhót nhanh như một con cá trạch, đứng trên sân khấu. Những người đứng sát sân khấu hầu như đều là sinh viên của Đại học Z, thế nên tiếng hô hào đợt sau cao hơn đợt trước, khiến Thịnh Đường không khác gì một nhân vật trung tâm đang được tất cả mọi người chú ý.
Cô gái ấy trẻ trung xinh đẹp, lúc vạt áo bị giữ lại còn hiểu lầm có người muốn giở trò với m5ình, đang định quay đầu quát nạt thì nhìn thấy một gương mặt đàn ông tuấn tú ẩn hiện trong ánh đèn mờ… Cô ta bỗng chốc rụng rời theo đà muốn ngả vào lòng đối phương…
Ngay lập tức Giang Chấp ngả người về sau, hai tay giơ cao, không chạm vào cô ta dù gì một chút, lạnh nhạt nói một câu: Xin lỗi, tôi nhìn nhầm người.
Cô gái không được như ý nguyện, nhưng ở mấy nơi này, trai đẹp vẫn là ưu tiên giành giật hàng đầu, cô ta nũng nịu cười hỏi:
Anh trai, hẹn hò không?
Thẩm Dao cũng đã bám đuôi theo Thịnh Đường đi chơi từ lâu, tại bàn chỉ còn lại Tiêu Dã và Trình Tần. Đối với kết quả bỏ phiếu này, Tiêu Dã chẳng vui cũng chẳng buồn, đằng nào thì vị thần mà người người sùng bái cũng đang ở ngay bên cạnh anh ấy, chỉ là nhân thế không hề hay biết mà thôi.
Trình Tần buông một tiếng thở dài tiếc nuối. Tiếng nhạc xung quanh đã to rồi mà tiếng thở dài của cô ấy cũng lớn đến vậy…
Người ta đều bảo, bài hát ‘Có em do em’ của Tư Thiệu là viết cho Thịnh Đường, mang tới quán bar này hát cũng chỉ đúng ba lần. Lần thứ nhất là để xin việc, lúc đó ông chủ hỏi anh ấy bài hát này viết cho ai, anh ấy nói viết cho một cô gái anh ấy đặt trong trái tim mình. Còn hai lần còn lại đều là những dịp Thịnh Đường tới quán bar đón sinh nhật. Có không ít nhà sản xuất âm nhạc muốn ký hợp đồng với anh ấy, anh ấy không đồng ý. Thế là họ chuyển sang muốn mua bản quyền bài hát này, anh ấy vẫn không chấp nhận. Trong ban nhạc có một người anh em không hiểu rốt cuộc anh ấy suy nghĩ điều gì, anh ấy bèn nói với ban nhạc: Anh ấy không muốn nghe thấy bài hát này được bất kỳ ai khác hát lại.
Những người đứng dưới nhìn thấy rất rõ ràng, khi đuổi theo hình bóng Thịnh Đường, trong ánh mắt của Tư Thiệu có si mê, có quyến luyến. Một người đàn ông phong độ ngời ngời một khi có thêm sự chung tình sẽ lại càng khiến mọi người điên đảo. Ánh mắt của anh ấy không thể giấu được. Khi ống kính chiếu vào gương mặt anh ấy, kể cả những người ngồi ở bàn xa cũng có thể thông qua màn hình lớn nhìn thấy rất sắc nét.
Tư Thiệu và Thịnh Đường bao trọn màn hình lớn. Trai xinh gái đẹp một khi cùng nhau xuất hiện kiểu gì cũng sẽ trở thành một hình ảnh khiến người ta cảm thấy thoải mái. Thịnh Đường ở trên sân khấu vốn dĩ đã thu hút ánh nhìn của mọi người, đừng nói là khi ánh sáng cũng bám theo cô. Cho dù đứng trong góc tối, cô cũng giống như một vật thể tự phát sáng. Cô đứng trên sân khấu hân hoan, từng động tác từng cử chỉ tràn đầy sức sống. Làn da trắng mịn dao động trong quầng sáng như được mạ một lớp bột phấn, nhất là phần eo thon gọn ấy, lúc lắc qua lắc lại dịu dàng mềm mại như một con rắn.
Giang Chấp không quay trở lại ngồi vào bàn mà đút hai tay vào túi quần đứng dựa ở đó nhìn lên sân khấu. Tất cả mọi người đều đang la hét, tất cả đều đang hò reo tên của Fan thần. Chỉ có mình anh là bình tĩnh, thận trọng. Ánh mắt anh xuyên qua đám đông, xuyên qua ánh đèn nhấp nháy, trong con ngươi chỉ phản chiếu bóng dáng của một người duy nhất.
() Giang Chấp không hiểu cụm từ
đồng bar
ý chỉ quán bar đồng tính.
Thịnh Đường đứng ở trên sân khấu hét vang tên của Fan thần. Bên dưới dần dần cũng hình thành một làn sóng âm thống nhất: Fan thần! Fan thần! Fan thần!
Tư Thiệu cũng không hát nữa, chỉ đánh nhạc coi như làm nhạc nền cho Thịnh Đường. Anh ấy ngồi ở đó, ôm cây đàn ghi-ta trong lòng, nghiêng mặt nhìn Thịnh Đường. Mấy lọn tóc trước trán hơi che đi đôi mắt, ánh đèn hắt vào tận sâu nơi đáy mắt của anh ấy. Có ánh sáng, là ánh sáng tới từ Thịnh Đường. Một gương mặt vốn đã tuấn tú sáng sủa, thêm vài phần hoang dã sẽ mang thêm khí chất bất kham. Rõ ràng có thể làm một ngôi sao đứng trên sân khấu cho người người tung hô nhưng vì một cô gái lại cam tâm tình nguyện làm nền.
Hôm nay là lần thứ tư anh ấy mang nó ra hát. Nhưng mà, haizz…
Tiêu Dã ngồi ở sau lưng cô ấy, nghe xong bèn ngó đầu ra phía trước, nghiêng mặt hỏi:
Nhưng mà chuyện gì?
Ở trong hoàn cảnh này, nam nữ một khi sát lại gần nhau sẽ nảy sinh bầu không khí mờ ám. Trình Tần cảm thấy gò má chợt nóng lên, là do hơi thở của anh ấy phả ra. Cô ấy cố gắng thở đều, bình tĩnh lại, cũng không né tránh mà tiếp tục nói:
Thật tình không phải Thịnh Đường giả ngây giả ngô, mà là cô ấy khờ khạo thật sự. Bình thường những vấn đề khác thì cô ấy nhanh nhẹn như khỉ ấy, duy chỉ có chuyện tình cảm là cần người khác chỉ bảo. Bài hát này coi như đã gửi gắm toàn bộ hy vọng cuối cùng của Tư Thiệu rồi, Thịnh Đường hoàn toàn không nghe ra mà. Xem ra Tư Thiệu phải dùng chiêu lớn rồi, kiểu gì thì kiểu cũng phải giành về tay trước, sau đó mới từ từ chỉ bảo chứ. Ngoài ra, Tiêu Dã, anh đừng có ngồi gần em như vậy. Anh bảo anh đẹp trai như thế này, lỡ như em thích anh thì phải làm sao?
Tiêu Dã ban đầu hoàn toàn không có ý trêu chọc, chỉ đơn thuần muốn nghe rõ xem cô ấy nói gì. Nhưng thực ra giọng của Trình Tần không hề nhỏ, có khi những lời này còn vọng được cả tới tai Giang Chấp không chừng. Nghe xong câu nói cuối cùng của Trình Tần, anh ấy bỗng dưng cảm thấy hứng thú, hỏi ngược lại Trình Tần:
Em vừa mới thất tình mà đã có tâm tư yêu đương tiếp rồi à? Nói gì thì nói cũng phải kéo dài thời kỳ cửa sổ ra ba bốn năm rồi hẵng thể hiện, bộc lộ chứ hả?
Trình Tần nhìn chăm chú lên sân khấu, đồng tử không đảo đi đâu khác:
Cách tốt nhất để chữa lành chuyện thất tình chính là khẩn trương bước vào một cuộc tình mới. Hơn nữa, cô đơn ba bốn tháng gọi là thất tình nhưng cô đơn ba bốn năm gọi là không ai muốn hẹn hò với em đấy. Tiêu Dã, anh trù ẻo em đấy à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.