Chương 199: ĐẶT TRONG TIM CẢ CUỘC ĐỜI (2)
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1117 chữ
- 2022-02-04 05:32:16
Ban nhạc vẫn còn đánh nhạc nền, theo được vài nhịp phát hiện Tư Thiệu không hát nữa, ai nấy đều không hiểu, và cũng lần lượt dừng màn biểu 8diễn của mình lại. Những người bên dưới đang nghe hứng khởi, nhảy vào cầu, thấy tiếng nhạc dừng lại thì cũng bắt đầu đăm chiêu.
Th3ịnh Đường hoàn toàn không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra tại đây. Vốn dĩ cô cũng không phải là một cô gái quá quan tâm tới ánh mắt của người 9ngoài, huống hồ cô còn đang đối diện với một khoảnh khắc không thua kém gì giây phút bùng nổ của một ngọn núi lửa, không, phải nói là thời6 khắc đỉnh cao!
Tay phải của cô nắm chặt di động, tay trái cuộn lại thành nắm đấm, nhưng dù có nắm chặt đến mấy vẫn cảm nhận được 5từng ngón tay đang run lên, hơi thở cực kỳ gấp gáp. Ánh mắt cô vượt qua bóng của rất nhiều con người, trong khoảnh khắc, cả người như nghẹt thở.
Giang Chấp đi về phía sân khấu bên này.
Hơi thở của Thịnh Đường như đông cứng lại, như thể bị treo ngược trên sân khấu. Cô đang nhìn theo từng bước chân của Giang Chấp từ từ tiến tới. Nam nữ xung quanh giống như Hồng Hải bị quyền trượng chia tách làm đôi, tự động nhường ra một con đường, ngoài những tiếng xì xào bàn tán còn cả những tiếng kêu sửng sốt, ngạc nhiên.
Tuy không có âm nhạc nhưng những tia sáng nhảy nhót vẫn còn đó, rơi xuống trang phục và gương mặt của Giang Chấp, cực kỳ nổi bật. Xung quanh rõ ràng đông người là thế, nhưng dường như anh mới chính là tia sáng rực rỡ nhất, đi đến nơi nào, xung quanh cũng sẽ ảm đạm, duy chỉ có mình anh cao lớn, ngạo nghễ thu hút sự chú ý.
Thịnh Đường cũng không hiểu như thế này là sao. Cô bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Anh mới thật sự là thần, từ trên trời bay xuống nhân gian, trong tay nắm uy quyền, nhìn xuống chúng sinh…
Thần!
Cô vô thức nuốt nước bọt, trong đầu chỉ còn lại đúng một chữ ấy đang không ngừng xoay chuyển.
Tư Thiệu đứng ở bên cạnh, ý thức được điều bất ổn của sự việc bèn nhìn chằm chằm Giang Chấp một lúc lâu, rồi như chợt hiểu ra vấn đề, anh ấy quay đầu nhìn tấm poster được phóng to treo ngay bên cạnh màn hình lớn, còn cả tấm vải trắng bên trên đã được Thịnh Đường vung bút phác họa sự tráng lệ của Đôn Hoàng... Bóng nghiêng trên đó khiến cả cơ thể Tư Thiệu cứng đờ lại, anh ấy lại quay ngoắt ra sau nhìn lại Giang Chấp, trong lòng nảy sinh một sự cảnh giác.
Giang Chấp không quan tâm tới phản ứng của đám đông xung quanh, đặc biệt là Tư Thiệu. Tuy rằng anh ấy đang đứng ngay bên cạnh Thịnh Đường nhưng hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Giang Chấp. Anh vừa bước lên sân khấu, dĩ nhiên sẽ trở thành tiêu điểm. Gương mặt tuấn tú, mê hoặc chúng sinh đó của anh hiện trên màn hình lớn khiến bên dưới liên tục vang lên những tiếng la hét ầm ĩ.
Trước hết Giang Chấp quan sát một vòng, cuối cùng anh đi tới phía một cô gái đứng trước sân khấu, ngồi xuống, mỉm cười:
Có thể mượn một cây bút không?
Tư Thiệu đặt cây ghi-ta trong lòng sang một bên, dù chân không thoải mái cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy đi tới bên cạnh cô, khẽ hỏi cô:
Có chuyện gì vậy?
Thịnh Đường hoàn toàn không nghe thấy, ánh mắt chỉ trân trân nhìn xuống dưới sân khấu, bờ môi mím chặt. Nhưng Tư Thiệu đứng rất gần cô, có thể nhìn thấy rõ đôi môi cô đang run rẩy, bả vai cũng hơi run run. Anh ấy thầm sửng sốt, nhìn theo hướng mà cô đang nhìn và chợt sững người.
Những người bên dưới đều khó hiểu vì không biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ánh mắt của hai người ở trên sân khấu đều khác thường, họ cũng lần lượt quay đầu lại ngó nghiêng. Rất nhanh, trong đám đông vang lên một tiếng
Ôi chao…
, sau đó âm thanh cảm thán này lan đi như được lặp đi lặp lại, trở thành tầng tầng lớp lớp sóng âm.
Cô gái ấy nhìn anh đến ngây cả người, rồi gật đầu như một cái máy, ngoan ngoãn đưa cho anh cây bút nước dạ quang vốn dùng để xin chữ ký Tư Thiệu. Giang Chấp đón lấy, nói một tiếng cảm ơn, rồi đứng dậy đi về phía Thịnh Đường. Bấy giờ cô gái mới phản ứng lại, chân chợt mềm nhũn. Cô bạn thân đứng sau kịp thời đỡ lấy eo của cô gái đó. Cô gái hơi nắm hờ hai bàn tay lại đặt lên môi, trong ánh mắt hoa đào bay phấp phới:
Anh ấy man quá, đẹp trai quá! Cười lên trông đắm đuối quá…
Trong số tất cả các cô gái đang ở đây, chỉ có Thịnh Đường là
bình tĩnh
nhất.
Cuối cùng cô cũng đảo đảo đôi mắt tròn xoe nãy giờ nhìn chằm chằm Giang Chấp, cho đến khi anh tới trước mặt cô, cho đến khi hai bàn tay của anh nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô…
Giang Chấp bình thản ung dung, xoay bả vai của cô kiểm tra hết bên trái tới bên phải, có vẻ như đang cân nhắc. Tất cả mọi người đều không hiểu anh định làm gì, bao gồm cả Tư Thiệu. Anh ấy nhíu chặt mày theo dõi từng hành động và cử chỉ của Giang Chấp.
Giang Chấp giơ tay, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt qua vị trí xương quai xanh của cô. Anh khẽ hỏi:
Ở đây phải không?
Thịnh Đường im lặng nhìn anh, giống như bị người ta điểm huyệt vậy. Nhưng có lẽ vị trí của huyệt này nằm trên đầu, đại não của cô tới giờ vẫn chưa thể xoay chuyển được.
Khóe miệng Giang Chấp hơi rướn lên. Anh cầm cây bút nước dạ quang vừa mượn được, ký một chữ lên phần xương quai xanh của cô dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, nhanh gọn và dứt khoát. Có thêm hiệu ứng từ màn hình lớn, những người ở dưới đều nhìn thấy rất rõ ràng…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.