Chương 198: ĐẶT TRONG TIM CẢ CUỘC ĐỜI (2)


Thứ hai, người ta cũng ngầm ví von ông giống như một con gấu trúc... lù đù chậm chạp.

Giáo sư Hồ là một người hành sự rất thận trọng, 8làm bất cứ việc gì cũng từ tốn, bình tĩnh, giống như dù trời có sập xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ông vậy, đến giờ ngủ thì ngủ, đến giờ ă3n thì ăn, đến giờ khôi phục bích họa thì đi làm việc. Thịnh Đường từng hỏi Kỳ Dư: Anh đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chạy nhanh như bay của Giá9o sư Hồ chưa?
Trầm thấp, hơi khàn khàn quyến rũ, có ba phần trêu chọc bảy phần nghiêm túc: Tiểu Thất, tôi chính là Fan thần.
Còn có một giọng nói khác vọng ra, khó xử như đang cố nhịn cười: Cậu ấy thật sự là Fan thần.
Kỳ Dư trả lời rất dứt khoát: Đừng nói là bay, đến rảo bước còn chưa từng nhìn thấy nữa là.
...
Thịnh Đường nghe thấy tiếng hàm răng trên và dưới va chạm vào nhau. Cô nhìn thấy một chữ bắt đầu bằng F. Chữ F đó... Gạch ngang đầu tiên khá dài, sổ thẳng móc lên nối liền với vạch ngang, thoạt nhìn trông giống như chữ T.
Trái tim cô nhảy loạn xạ một chút, giống như mang theo một luồng khí mãnh liệt xông thẳng vào não bộ, khiến cho đôi chân của cô đứng cũng có phần không vững.
Không đúng, có giọng của một người đàn ông.
Không phải của Tư Thiệu.
Thế nên,6 email này của Giáo sư Hồ tới vào một thời điểm rất vừa vặn, không sớm cũng không muộn, giống hệt phong cách làm việc của ông thường ngày.
Trên sân khấu là tiếng nhạc, dưới sân khấu là tiếng hò reo, ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy, Thịnh Đường cầm chặt di động xem phần mail chưa đọc trong hòm thư điện tử. Về lý mà nói, giây phút này cô nên buông thả, nên thoải mái vui đùa, hoặc nên lắng nghe ý tứ sâu xa đằng sau bài hát mà Tư Thiệu cải biên. Dù có làm gì thì cũng nên liên quan tới hoàn cảnh của giây phút này, chứ chắc chắn không phải mở mail đó ra xem ngay lập tức.
Nhưng ngón tay của Thịnh Đường lại không nghe theo sự điều khiển của cô, gần như cô mở ngay lập tức khi mắt vừa nhìn thấy mail mới.
F!
Tần Đường sững lại, tất cả những chữ F lọt vào mắt cô đều rất giống nhau và đều là những chữ F có hơi hướng giống chữ T…

Dần dần, xuất hiện những giọng nói khác nhau từ bốn phương tám hương đồng loạt len lỏi vào trong không gian kín ấy…
Thịnh Đường suýt chút nữa thì hét ầm lên. Đôi mắt cô như một máy scan lướt đi rất nhanh. F, F, F...
Những từ bắt đầu bằng chữ cái F!
Một tiếng nổ lớn ầm vang trong đầu cô, ngay sau đó não bộ trống rỗng. Xung quanh có náo nhiệt hơn nữa dường như cũng đều không liên quan tới cô. Giống như có một cái chụp trong suốt đang bao bọc lấy cô, thế giới của cô đột nhiên yên ắng hẳn…
Không có tiếng hoan hô, không có ánh đèn, không có chất giọng êm ru của Tư Thiệu.
Giáo sư Hồ quả thật đã giúp cô làm việc ấy, gửi cho cô một tập tin đã được nén lại, kèm theo một câu: Chỉ tìm được những báo cáo hiện đang nắm trong tay, nếu không thể giải quyết được việc khẩn cấp hiện thời thì thầy khuyên em nên xin thẳng Giáo sư Giang. Cô cứ nghĩ tập tin phải nặng đến mức nào, kết quả chỉ cần vài giây đã giải nén thành công. Bên trong có năm bản báo cáo, trong đó có hai bản bằng tiếng Trung, ba bản còn lại bằng tiếng Anh.
Mỗi một bản báo cáo đều không quá dài, quả thực rất giống với phong cách của Giang Chấp, viết báo cáo hay tổng kết cũng giống như khi anh trình bày một vấn đề nào đó vậy, không thích lãng phí thời gian. Hai bản báo cáo tiếng Trung đều cực kỳ ngắn gọn, hầu như đều là các đề nghị của anh trong việc khôi phục bích họa. Trọng điểm mà Thịnh Đường muốn xem chính là bản báo cáo bằng tiếng Anh.
Đầu ngón tay vẫn còn đang điên cuồng lướt xuống dưới, tiếp tục tìm kiếm những chữ bắt đầu bằng chữ cái F…
Trong báo cáo viết gì cô hoàn toàn không quan tâm, là bản báo cáo khôi phục của bức bích họa nào bên phương Tây cô cũng không
care
. Còn về nét chữ của Giang Chấp thì… Đúng là rất đẹp, tiếng Anh cũng trôi chảy đâu ra đấy. Đương nhiên, tất cả những điều này đều không quan trọng.
Cô mở một bản ra, ngón tay Thịnh Đường bỗng run rẩy, trái tim như mắc nghẹn lại nơi cổ họng, đập những nhịp bí bách, từng nhịp từng nhịp. Khoảnh khắc văn bản được mở ra, trái tim cô như cũng vọt ra khỏi cổ họng. Là viết tay! Là viết tay!
Cảm ơn Giáo sư Hồ!

Cậu nhìn lại xem cái bóng cắt ở trên màn hình chiếu có giống Giang Chấp không?



Vì câu lạc bộ cổ cầm đột xuất thay đổi hình vẽ nên lô quần áo này mới trì hoãn ngày phát hàng. Bởi vậy, chữ ký trên này chắc chắn không có quá lâu đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.