Chương 212: NGHIÊM TÚC NÓI CHUYỆN
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 897 chữ
- 2022-02-06 09:27:04
Ngon, rất ngon, cực kỳ ngon.
Giang Chấp nói vội.
Fan thần, anh phải ăn nhiều cơm mới có thể nhanh chóng bổ sung thể lực. Anh xem, cả ngà8y anh ở trong hang, mệt biết bao.
Đúng là không còn vâng vâng dạ dạ luôn miệng nữa nhưng khẩu khí này, bảo Giang Chấp sao đành lòng từ ch3ối? Anh đành gật đầu: Thôi được, tiếp tục ăn.
Thịnh Đường gõ cửa phòng anh cực kỳ lịch sự, thấy phòng khách còn sáng đèn, cô rất vui mừng:
Em biết ngay là giờ này anh vẫn chưa ngủ mà. Em đã làm bữa khuya, còn cả món trà sữa mà Fan thần thích uống nhất nữa.
Giang Chấp cảm thấy như có sấm chớp đì đùng vang dội trên đỉnh đầu…
Khi nhìn xuống hộp cơm cô xách trong tay. 1, 2, 3, 4… 8 tầng.
Giang Chấp thở dài, không thể tùy tiện đắc tội cô nhóc này được, thế là anh chân thành khuyên nhủ cô:
Tiểu Thất, sư phụ biết em có lòng tốt, cũng hiểu là em rất thương sư phụ, nhưng em muốn nhìn thấy sư phụ béo ú lên sao?
Thịnh Đường vẫn cứ đứng đực ra đó, mặt ngơ ngác.
Giang Chấp những tưởng cô sẽ hiểu ra vấn đề nào ngờ cô hét ầm lên:
Em quên mất anh đã là sư phụ của em! Ông trời ơi, con là học trò của Fan thần!
Cô nhét bữa khuya vào trong lòng anh, quay ngoắt đầu trở về phòng.
Giang Chấp dựa vào khung cửa, không thiết yêu thương gì nữa, thầm đếm trong lòng: 5, 4, 3, 2, 1...
Từ căn phòng của Thịnh Đường vọng ra một tiếng gào rú.
Giang Chấp chống tay lên trán, cảm thấy nhức não.
Quan trọng là, sự nhiệt tình này không dừng lại chỉ sau một bữa ăn. Ngoài bữa tối cực kỳ thị9nh soạn, trong quá trình làm việc, Thịnh Đường không ít lần hỏi han, quan tâm. Giang Chấp một khi bắt tay vào công việc rất dễ quên hết mọi thứ xu6ng quanh, có lúc ai đang đứng bên cạnh anh cũng không biết, Thịnh Đường luôn lặng lẽ đứng sau lưng anh rồi ngó mặt lên nhìn. Giang Chấp quay đầu l5ại thường sẽ bị giật mình tới mức mất đi một nửa phần hồn.
Thịnh Đường thì chẳng hiểu cho, nét mặt ngây ngô, ngốc nghếch:
Fan thần khát nước chưa ạ?
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Giang Chấp đã sắp để lại hậu di chứng. Mỗi lần quay đầu anh đều thận trọng và dè dặt, sợ bị giật mình.
Đương nhiên, những chuyện như thế này chỉ là chuyện nhỏ.
Có nhiều thức ăn hơn nữa, anh không ăn hết cuối cùng cũng sẽ âm thầm nhét vào miệng Tiêu Dã. Mặc dù cuối cùng chính bản thân Tiêu Dã cũng no đến buồn nôn, phải cảm thán một câu: Khó tiêu hóa nhất chính là ân nghĩa của người đẹp.
Nửa đêm mới là khó xử nhất.
Cứ với đà ăn uống này, cho dù mỗi ngày anh chạy bộ mười cây số thì cũng không tiêu hóa nổi.
Tiểu Thất à, em có thù với sư phụ phải không?
Giang Chấp buộc phải làm rõ chuyện này. Một phúc phần trông bề ngoài có vẻ được chăm chút đến phát hoảng nhưng sao nghĩ kỹ lại cứ thấy sai sai, thậm chí có chút hoảng sợ nhẹ. Anh nghĩ đi nghĩ lại, anh đắc tội với cô rồi sao? Đắc tội rồi sao?
Thịnh Đường bị hỏi đến ngây người, ngẩn ra nhìn anh.
Cứ như vậy, trạng thái này của Thịnh Đường duy trì khoảng ba ngày, hơn nữa trong ba ngày này chỉ càng ngày càng thái quá hơn. Tạm thời không nói tới năm bữa cô phục vụ anh hằng ngày: Sáng, trưa, tối, bữa trà chiều và bữa khuya. Ngay cả lúc bình thường anh đi đường cô cũng luôn miệng dặn dò: Cẩn thận phía trước có hòn đá nhé! Ấy đừng đụng đầu! Tiêu Dã, anh đừng có cản tầm nhìn của Fan thần! Kỳ Dư, anh muốn chết phải không? Để Fan thần hứng nắng rồi!
Còn chưa nói đến chuyện ngay cả lúc ăn bữa khuya anh vẫn bị ép phải đắp... mặt nạ tay!
Lý do của Thịnh Đường rất hợp lý: Fan thần, khắp người anh từ trên xuống dưới đều rất quý giá, đáng tiền nhất chính là đôi tay của anh, phải luôn luôn giữ gìn thật cẩn thận. Thế nên sau này mấy việc như mở nắp chai này nọ nhất định phải đợi em làm. Anh yên tâm, em đã tự rèn luyện bản thân trở thành một người cực kỳ mạnh mẽ rồi. Còn nữa, mấy thứ quá sắc nhọn hay quá thô kệch anh cũng đừng mang, sẽ ảnh hưởng tới cảm giác tay của anh. Nhất định phải đắp mặt nạ tay, cũng phải định kỳ lấy lớp sừng trên tay...
Lấy lớp sừng, đắp mặt nạ tay, mấy chuyện này trong mắt Giang Chấp đều là biểu hiện của sự ẻo lả, nhưng những lời như thế anh đâu có thể tùy tiện nói ra. Anh giơ đôi tay được bôi trắng bóc lên, hỏi Thịnh Đường:
Xin hỏi nữ hiệp, anh phải làm việc thế nào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.