Chương 217: ĂN MẮNG RỒI


Thịnh Đường ngẩn người giây lát, sau đó còn thành thật trả lời:
Kỳ Dư…



Ngoài cậu ấy ra.
Giang Chấp nhíu mày.


Hết rồi ạ.
8

Hết thật chứ?


Vâng, hết thật rồi ạ.

Giang Chấp nhìn cô chằm chằm, cũng không biết là anh đang cân nhắc độ thật gi3ả trong lời nói của cô hay đơn thuần chỉ muốn nhìn như vậy mà thôi. Không cần biết là kiểu gì, Thịnh Đường cũng đều cảm thấy sợ hãi vô cùng. 9Cô phát hiện ra hình như tận sâu trong đáy mắt của Giang Chấp đang ẩn giấu một điều gì đó, nó u tối, thâm sâu, giống như một đầm nước sâu thẳ6m, mà thứ ở bên trong đầm nước ấy đầy nguy hiểm.
Bắt cô phải nói thế nào đây?

Thật ra em vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng. Em thích sáng tạo văn hóa nhưng em cũng rất thích khôi phục bích họa.


Nếu đã thích thì phải thật nghiêm túc với nó.

Thịnh Đường há hốc miệng, cô rất nghiêm túc với nó mà.

Nếu em chịu dồn những tâm tư dành cho sáng tạo văn hóa sang cho bích họa, cũng không đến mức điều chỉnh một phương án lâu như vậy.
Giang Chấp cất giọng trầm trầm.
Lâu ư?
Không phải cô tự khen mình, nhưng nếu đặt cô chung với những nhà thiết kế sáng tạo văn hóa của Đôn Hoàng thì cô tuyệt đối là người thấu hiểu về bích họa Đôn Hoàng nhất, cũng là người có thể nắm bắt tốt nhất cái tinh túy của Đôn Hoàng. Trước kia, nhờ phúc của Trình Tần, được giao lưu cùng với những nhà thiết kế sáng tạo văn hóa của Cố Cung, cô cực kỳ tự tin. Giả sử cho cô thời gian hai năm, cô cũng có thể nắm bắt triệt để cái tinh túy của Cố Cung, đặt vào các tác phẩm của bản thân thì chính là hủy diệt!
Nhưng cô đã gặp Fan thần, quen biết với Giang Chấp, tâm tư của cô cũng bắt đầu thay đổi, dao động. Nhất là khi được nhìn thấy anh khôi phục bích họa, sự nghiêm túc trong ánh mắt và sự nghiêm khắc, thận trọng thể hiện qua từng nét bút, từng góc tranh, khiến cô cảm thấy rất mê người.
Cô nhớ rất rõ, có một lần ánh sáng mà La Chiếm chiếu hắt xuống dưới, soi rõ bóng Giang Chấp đang làm việc ở vách tường phía Bắc, góc nghiêng ngược sáng ấy viết rõ sự chuyên chú.
Nguy hiểm ư?
Cô cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này.
Rất5 lâu sau, Giang Chấp lên tiếng hỏi cô:
Đường Tiểu Thất, trước kia em từng nói em muốn làm về mảng sáng tạo văn hóa. Đến tận bây giờ, em vẫn có suy nghĩ này, đúng không?


Em…

Cô quả thực thích làm sáng tạo văn hóa, bởi vì vào lúc cô thực sự không muốn trở thành một họa sĩ thì sáng tạo các tác phẩm văn hóa chính là cầu nối thỏa mãn khao khát của cô dành cho Đôn Hoàng và là phương thức biểu đạt sức sáng tạo nghệ thuật của cô. Đây rõ ràng là một ngành nghề tuyệt vời nhất để kết hợp chuyên ngành và lý tưởng của bản thân.
Lúc trước cô lựa chọn vào trong hàng đá làm sao chép nguyên gốc thật ra là giấu chút lòng riêng. Chỉ khi nắm chặt, khắc sâu linh hồn của Đôn Hoàng trong lòng bàn tay, cảm nhận được sức hấp dẫn và những câu chuyện kiếp trước kiếp này giấu trong những bức bích họa Đôn Hoàng, cô mới có thể sáng tạo ra nhiều tác phẩm tuyệt vời hơn.
Thịnh Đường cảm thấy ấm ức, cho dù có lâu cũng là vì có lý do chính đáng mà. Cô là người mới đó. Ngoài ra, cô thật lòng không cảm thấy mình đã làm chậm nhịp của cả nhóm. Ngẫm nghĩ một chút, cô quyết định tự biện bạch cho mình một chút:
Nhưng năm xưa khi Kỳ Dư lần đầu tiên làm phương án khôi phục… trước sau mất nguyên nửa năm trời.


Giang Chấp quát:
Sư phụ của cậu ấy là ai mà sư phụ của em là ai, em không biết sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.