Chương 226: PHẢI ĐI HÓNG THÔI!


Toàn đắc minh vương bất giác mê

Yêu hồ yểm đáo Trường sinh điện.
()
() Nguyên Chẩn, biểu tự Vi Chi: là nhà thơ, nhà8 văn và nhà chính trị nổi tiếng của Trung Quốc thời Trung Đường. Ông nổi tiếng cùng Bạch Cư Dị đề xướng Tân Nhạc phủ vận động và thườ3ng được gộp cùng với Bạch Cư Dị, gọi là Nguyên Bạch.
() Tạm dịch nghĩa: Bài thơ thể hiện sự yêu ma, dâm loạn của điệu múa H9ồ Toàn, khiến người quân vương mê mệt, bỏ bê triều chính như bị ma nhập.
Bình thường có mặt Thịnh Đường, thi thoảng trong hang còn náo nhiệt lên một chút. Cộng thêm thanh niên hài hước Kỳ Dư, trong hang cứ chốc chốc lại có một trận cười giòn giã. Hôm nay không thấy Thịnh Đường, tâm trạng của Kỳ Dư cũng có vẻ bình thường. Lúc leo lên cao, La Chiếm nhắc anh ấy chú ý an toàn, anh ấy cũng chỉ
ừm
một tiếng, chứ không quyết tâm thể hiện tới cùng trước mặt La Chiếm như mọi ngày.
Hôm nay, hiệu suất làm việc của Giang Chấp cũng chẳng cao lắm. Chỗ thuốc màu đã được pha xong xuôi chần chừ mãi cũng chưa phết được bao nhiêu. Lúc định dán thếp vàng vào phần anh lạc của pho tượng, anh lại cứ nhớ tới nét mặt khao khát được học hỏi của Thịnh Đường, cây bút lông khựng lại đó mãi không thể hạ xuống.

Hôm nay bầu không khí ở trong hang cực kỳ yên ắng, mọi người ai nấy đều bận rộn công việc của mình, chẳng ai lên tiếng cả.
Anh tháo găng tay, lấy di động ra, định gọi ngay một cuộc cho Thịnh Đường, ngón tay vừa mới bấm được ba số đầu anh đã dừng lại, quay sang mở WeChat ra, lục tìm trang cá nhân của cô.
Quả nhiên là một cô gái từng giây từng phút đều cập nhật trạng thái của bản thân.

Xin nghỉ? Xảy ra chuyện gì vậy?
Giang Chấp hỏi.
Ánh mắt Tiêu Dã rời khỏi màn hình máy tính, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Giang Chấp một lúc lâu:
Không nhớ rõ nữa. Lúc ấy tôi đang ngủ mơ màng nên chỉ nhớ được đúng hai chữ ‘xin nghỉ’ này thôi. À, hình như còn có chữ ‘ma quỷ’…

Sau lần xem đồng hồ thứ bao nhiêu không rõ nữa, Giang Chấp đặt dụng cụ trong tay xuống, bất thình lình hỏi một câu:
Đường Tiểu Thất bị làm sao vậy? Trong số mọi người ai đã gặp cô ấy?

Kỳ Dư và La Chiếm đều tỏ thái độ không biết. Tiêu Dã thì đang so sánh những con số, khôi phục hình ảnh động, nghe xong bèn
à
lên một tiếng, không buồn ngẩng đầu, nói nhẹ tênh một câu:
Sáng sớm nay Đường Đường có nhờ tôi xin nghỉ giúp cô ấy, bận rộn quá tôi quên khuấy mất.

Người ta nói muốn làm tốt việc gì phải có sự chuẩn bị chu đáo. Đối với Thịnh Đường mà nói, vẽ vời là trạng thái bình thường, là chuyện tiện tay lập tức có thể làm được. Nhưng múa thì khác, bắt buộc phải tạo cảm giác trịnh trọng. Hoặc là cô không múa, nếu đã đồng ý múa thì chắc chắn là cô hết sức nghiêm túc.
Chuẩn bị cũng không cần quá phức tạp, nhưng nhất định phải có. Cô còn đặc biệt mời tới một sư phụ đánh trống, tất cả phải hết sức đầy đủ. Mặt trời đã bắt đầu dịch chuyển, Thẩm Dao coi như lủi thủi đi theo cô cả một ngày trời. Thịnh Đường đưa ra một lời an ủi trọn vẹn: Thành phố ma quỷ Yardang chỉ tới khi mặt trời ngả về Tây mới là lúc đẹp nhất. Tư thế múa của tôi đẹp như vậy, đương nhiên phải kết hợp với thời khắc hoàn hảo nhất rồi.
Thịnh Đường khoát tay:
Không sao đâu, bây giờ tôi uống nước vỏ hạnh vào, khí lạnh đang tỏa hết ra ngoài, không sợ nóng.

Buổi chiều, Thịnh Đường lại đi chuẩn bị trang phục.
Thẩm Dao ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, xét về múa, Thịnh Đường là dân chuyên nghiệp rồi, nói thế nào thì có lý thế ấy.
Kỳ thật điều Thịnh Đường nghĩ trong lòng lại là: Cuối cùng cũng vượt qua được thời điểm nắng chói chang nhất rồi.
Kỳ Dư từ trên cao nhìn xuống dưới, trông về phía anh ấy:
Chẳng trách lúc trời mới tờ mờ sáng cậu đã ở trong phòng hét cái gì mà Đường Đường đừng sợ, sư huynh tới cứu em đây, thì ra là cậu nằm mơ.

Một câu nói đã khiến Giang Chấp sa sầm mặt lại.
Có thể thấy hoàn cảnh khi đó của điệu múa Hồ Toàn kh6ó xử đến mức nào.
Mỗi lần nói tới những điệu múa, Thịnh Đường lại thao thao bất tuyệt. Thẩm Dao vừa nghe vừa quan sát sắc mặt5 của cô, có thể nhìn thấy được rõ ràng những tia máu và quầng thâm ẩn hiện bên dưới đôi mắt cô. Tranh thủ khoảng thời gian cô uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút, Thẩm Dao quả thực không nhịn được nữa, bèn hỏi:
Đường Đường, sao tôi có cảm giác cô không được nghỉ ngơi đầy đủ vậy? Hôm nay có ổn thật không vậy? Trời nóng thế này, tôi lo cơ thể cô chịu không nổi.

Cô đăng một bức ảnh selfie.
Trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài được búi gọn tới vai, thấp thoáng giữa mái tóc có những bím tóc rực rỡ sắc màu. Hình như cô đang mặc váy, vì góc chụp nên anh không nhìn được quá rõ ràng, nhưng có thể phát hiện ra bên thân có dải lụa màu. Đây là…

Tiêu Dã.
Giang Chấp giơ màn hình di động của mình về phía Tiêu Dã:
Chuyện này là sao?

Tiêu Dã sát lại gần, cũng đã nhìn thấy rõ, đầu là ngây ra giây lát, rồi chợt nhớ ra một từ mấu chốt:
Thành phố ma quỷ. Đúng rồi, là thành phố ma quỷ! Đường Đường đã tới thành phố ma quỷ!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.