Chương 227: BẠN GÁI CỦA TÔI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1017 chữ
- 2022-02-06 09:27:08
Ánh nắng chếch xuống phía Tây, khi bầu trời ngập một màu đỏ rực, cả thành phố ma quỷ cũng không còn là biển núi hùng tráng nữa. Màu đỏ rự8c rỡ nhuộm kín trời đất, tráng lệ và khí thế như cầu vồng.
Khi cả đoàn người của Giang Chấp tới thành phố ma quỷ Yardang cũng tr3ùng hợp là lúc ráng chiều rực rỡ nhất. Những gò đất xa gần không đồng đều im lặng đứng giữa đất trời, như một chứng nhân cho những thay 9đổi của tự nhiên. Kỳ Dư là một người quái đản nhưng lại rất nghiêm túc. Đã qua mùa du lịch hưng thịnh, thành phố ma quỷ yên ắng hơn nhiề6u, con đường sa mạc thẳng tắp trở nên rất thông suốt. Nhưng thi thoảng cũng có những chiếc xe khách du lịch đồ sộ đi vào
thành phố
. Cò5n mấy người họ phải thuê một chiếc xe Jeeps, mui trần, mỗi khi nhấn chân ga, gió cát lại thổi vù vù qua đỉnh đầu. Cảm xúc bất mãn của Kỳ Dư cho dù đã bị đánh bay tan tác bởi cơn gió cát thì vẫn còn rất sắc nét.
Theo ý kiến của tôi, đáng lẽ phải đóng cửa, không cho khách du lịch tới tham quan thành phố ma quỷ mới đúng. Người nào người nấy đều không có kinh nghiệm đi phượt nhưng vẫn kiên quyết muốn tìm kiếm sự kích thích, mạo hiểm. Những khu vực chưa được khai thác bên trong nguy hiểm biết chừng nào, đã có bao nhiêu vụ mất tích rồi.
Tiêu Dã ngồi ở hàng ghế trước, cười nói:
Tò mò là bản tính của con người mà, cậu không thể ngang nhiên tước đoạt của người ta được. Con người chưa nay không bao giờ vì nguy hiểm mà dừng bước chân tìm tòi của mình, nếu không xã hội làm sao có thể tiến bộ được?
Tiến bộ cũng được thôi. Nhưng anh phá hoại nơi này thì cũng đừng đem rắc rối lại cho người khác.
Kỳ Dư càm ràm, cằn nhằn.
La Chiếm ngồi kế bên cạnh anh ấy, cũng không chen ngang, chỉ yên lặng nghe anh ấy nói.
Giang Chấp thì không biết đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, rất lâu sau mới hỏi Tiêu Dã:
Cô ấy có nói đi đến khu vực nào không?
Thành phố ma quỷ chia ra làm hai khu Nam và Bắc. Khu vực phía Bắc chủ yếu là địa hình Yardang, còn khu vực phía Nam lại nhiều các khe đá, các cột trụ bị phong thực, xói mòn hơn. Tiêu Dã lắc đầu:
Tôi nhớ là cô ấy chỉ nói đến thành phố ma quỷ, không nói cụ thể là khu vực nào. Chúng ta cứ tạm thời khoanh vùng khu vực phía Bắc là chính đi, dù sao đó cũng là khu vực tập trung nhiều khách du lịch.
Diện tích của toàn bộ thành phố ma quỷ là cực kỳ rộng lớn, cộng thêm việc bị núi đá che chắn nên rất dễ hình thành điểm mù. Hơn nữa, con người ở nơi đây không khác gì bị trời đất và biển cát mênh mông nuốt chửng, tìm kiếm một người không có phương hướng ở đây rõ ràng là mò kim đáy bể.
Giang Chấp lái thẳng xe tới
Hạm đội Tây Hải
ở khu vực phía Bắc, nơi đây là điểm cuối cùng của khu vực tham quan phía Bắc. Các gò Yardang nằm trên các rãnh trũng kéo dài mấy chục cây số, tựa như trên biển lớn mênh mông có ngàn vạn tàu thuyền, chiến hạm đang đồng loạt xuất phát, khí thế khủng khiếp khiến người ta sửng sốt.
Sau khi xuống xe, Tiêu Dã ngẩn người, nhìn bốn phía xung quanh rồi lẩm bẩm:
Có khi nào không ở trong khu vực du lịch không…
Giang Chấp nhìn chằm chằm về phía của chiến hạm, ánh mắt nghiêm nghị. Kỳ Dư tiến lên trước, nói:
Vào trong chiến hạm rồi chăng?
Ánh mắt Giang Chấp như con thoi, đảo qua đảo lại trong khu vực Yardang, rất lâu sau mới nói:
Không đâu. Hôm nay Tiểu Thất ăn mặc rực rỡ. Tuy rằng các gò Yardang rất nhiều, nhưng vị trí mà chúng ta đang đứng đây có địa thế cao, còn địa thế của chiến hạm thì thấp. Nếu cô ấy thật sự đi vào bên trong, chúng ta có lẽ sẽ nhìn thấy được.
La Chiếm hiếm có dịp chen vào nói một câu:
Xem ra việc Đường Đường tới thành phố ma quỷ không liên quan gì tới Sở Du lịch rồi, có phải phương hướng của chúng ta bị sai rồi không?
Giang Chấp quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dã.
Tiêu Dã vốn dĩ nghĩ rằng nếu như tới thành phố ma quỷ thì chắc chắn sẽ tìm được Thịnh Đường, nếu cô muốn giúp mấy người bên Sở Du lịch thu hút thêm khách thì nhất định là cô ở đâu, khách du lịch sẽ bu đông ở đó. Kết quả ở những nơi có đông người như thế này, ví dụ như bên hạm đội Tây Hải mà họ đang đứng, có mấy chiếc xe du lịch rất to đang đỗ, khách khứa trên xe đều đang đi chụp ảnh xung quanh. Có không ít người có sở thích nhiếp ảnh đều dựng chân máy lên, chuẩn bị chụp lại cảnh hoàng hôn hùng vĩ.
Bây giờ không nhìn thấy Thịnh Đường, trong lòng Tiêu Dã cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm như một lưỡi dao của Giang Chấp, anh ấy quả thực có trăm cái miệng cũng khó lòng ngụy biện. Những lời sau đó của Kỳ Dư trùng hợp thay lại phiên dịch trọn vẹn ánh mắt của Giang Chấp ngay lúc này…
Tiêu Dã, nếu Đường Đường có mệnh hệ gì, cậu cũng đừng hòng sống yên ổn nốt quãng đời còn lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.