Chương 228: BẠN GÁI CỦA TÔI


Tiêu Dã từ đầu tới cuối toát mồ hôi hột. Trước đó anh ấy nghĩ rằng Thịnh Đường đang ở khu vực phía Bắc nên không lo lắng lắm, vì dẫu sao bên đó tín hi8ệu cũng đầy đủ, cho dù gặp phải nguy hiểm thì cũng tiện kêu cứu. Nhưng sao cô lại đi vào khu vực phía Nam chứ? Khu vực phía Nam chính là giống như câ3u ban nãy Kỳ Dư ai oán: Có đến mấy vụ mất tích rồi.

Bình thường, đội dẫn đường sẽ không bao giờ dẫn du khách đi vào khu vực phía Nam, cũng kh9uyên các khách du lịch đi lẻ không nên đi về phía đó. Nhưng vẫn có những du khách đi phượt thích tìm kiếm sự kích thích, chạy thẳng vào trong khu phí6a Nam, kết quả có vô vàn những chuyện khác nhau đã xảy ra, bởi vì một khi lạc mất đường ở trong đó thì tính mạng rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu Thịnh Đường ở khu vực phía Nam thì bằng mọi giá phải tìm được cô trở về. Mặt trời đã ngả về Tây rồi, đến khi trời tối hẳn, muốn đi ra ngoài sẽ càng khó khăn hơn.
Kỳ Dư nói:
Tôi có từng theo sư phụ đi vào khu vực phía Nam nghiên cứu sâu một lần để tìm ra khoáng liệu. Lần đó còn có đội dẫn đường, bằng không cũng sẽ lạc mất.

Không cần hỏi nhiều cũng biết, bảo Kỳ Dư dẫn đường là điều không thể.
Tiêu Dã thở dài, quay đầu nói với Giang Chấp:
Hay là để tôi lái xe cho, trước kia tôi từng đi vào khu phía Nam, ít nhiều vẫn còn chút ấn tượng.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trên thực tế bắt anh hồi tưởng thật kỹ lại địa hình trong khu vực phía Nam thì anh đã chẳng còn chút ấn tượng nào từ lâu, chỉ nhớ bên trong đó đá mọc lởm chởm, tập trung dày đặc trong một khu vực rộng lớn. Nếu đi vào trong, nói thật, chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.
Cô mang hình tượng Phi Thiên, trên người không có đôi cánh nhưng có thể dựa vào những dải lụa mềm mại mà không khác gì đang bay lượn giữa những tầng mây trên cao.
Người đánh trống là một sư phụ cực kỳ tinh thông nhạc lý. Tiếng trống dồn vang lên, giống như tiếng nhạc thất truyền nào đó vang vọng giữa đất trời, âm thanh kéo dài, vang mãi. Thẩm Dao ngồi khoanh chân dưới đất, ngước lên nhìn Thịnh Đường, mang theo thái độ thành kính như người trần mắt thịt ngước nhìn một thần nữ.
Đây chính là câu thơ nói về điệu múa Phi Thiên, cũng là hình tượng thần nữ khi xưa trong ấn tượng của người Trung Nguyên.
Bộ Thịnh Đường đang mặc chính là trang phục của Phi Thiên nữ, váy dài tự nhiên, hoa văn mượt mà, áo choàng rộng rãi, dịu dàng quấn lấy hai cánh tay, hai dây đai tím thướt tha, trên mái tóc có những đuôi sam nhiều màu và trâm cài màu vàng. Nhưng cũng lại có những điểm khác biệt với Phi Thiên nữ, đó là ngoài trâm vàng, cô còn đội trang sức trên đầu của Hồ Toàn nữ, bảy màu rực rỡ, một màu sắc rất đặc biệt.

Từng vào.

Cả ba người còn lại đều rất kinh ngạc. Tiêu Dã gạn hỏi:
Từng vào… cũng đâu có nghĩa là cậu thông thạo địa hình ở trong đó? Cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?

Tiêu Dã hỏi Kỳ Dư và La Chiếm:
Khu vực phía Nam mọi người có thông thạo không?

La Chiếm lắc đầu.
Đồng thời cùng lúc ấy, Tiêu Dã cũng cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Anh ấy quen biết Giang Chấp ở nước ngoài, khi ấy coi như có sự giao lưu về kỹ thuật, lúc mới gặp chẳng ai phục ai. Tính cách của Giang Chấp rất bướng bỉnh, bình thường đối xử với người hay việc luôn tự cho là mình thanh cao. Tiêu Dã bình thường trông có vẻ hay cười hay nói, chuyện gì cũng dễ thương lượng, nhưng một khi đối mặt với công việc thì hết sức nghiêm túc. Hai người họ không ít lần tranh cãi, thậm chí còn có lần ra tay đánh nhau. Kết quả chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, mối quan hệ của họ cũng trở thành trạng thái như ngày hôm nay.
Cũng là bởi qua rất nhiều năm rồi, Tiêu Dã hiểu rất rõ, Giang Chấp cực kỳ ít về Trung Quốc, cho dù có về Trung Quốc cũng chưa từng nghe nói anh tới Đôn Hoàng. Thế nên việc anh rất thông thạo địa hình của thành phố ma quỷ từ đâu mà có?
Ai ngờ Giang Chấp không có dự định dừng xe lại, chỉ buông một câu:
Tôi lái là được.

Tiêu Dã tỏ thái độ ngạc nhiên:
Cậu từng vào khu phía Nam?



Vạt áo Nghê Thường đung đưa, bồng bềnh nhẹ lướt trời cao.

Giang Chấp nhìn thẳng về phía trước, rẽ ngoặt tại vị trí của một gò Yardang có hình dáng như một cái tháp Thông thiên, rồi tăng ga, hờ hững nói:
Thông thạo, không thành vấn đề.

Tiêu Dã im bặt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.