Chương 229: BẠN GÁI CỦA TÔI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1154 chữ
- 2022-02-06 09:27:32
Nhưng điệu múa cô đang thực hiện không chỉ đơn thuần là điệu múa Phi Thiên, trong nhu có cương, trong những nét múa dịu dàng lại có8 sự phóng túng. Vì đang đứng ở khu vực phía Nam chưa được khai thác, đằng sau lưng Thịnh Đường là cả một khu vực tàn tích phong hó3a chi chít và rộng lớn, còn cả những cây cột cao nhấp nhô bị phong hóa. Có không ít những gò đá bị ăn mòn hàng trăm ngàn năm đã th9ảm thương đến sụp đổ. Ở phía xa hơn, mặt trời đã hun đỏ cả một khoảng trời. Màu đỏ rực ấy rơi xuống đường chân trời tăm tối của sa6 mạc đen tạo thành một màu đỏ đen, bị những mỏm đá với những hình thù kỳ dị cao thấp, xa gần khác nhau kéo thật dài cái bóng ra. <5br>
Thịnh Đường đứng giữa khung cảnh đó, bỗng dưng lại có một nét đẹp yêu mị, có thể hòa hợp với sự rộng lớn của trời đất, lại giống như sinh ra từ chính trời đất vậy. Lúc gió nổi lên, vạt váy của cô cũng cuộn lên theo, dải lụa mềm mại bay. Khi tiếng trống dồn dập vang lên, trông cô giống như một nhành cỏ dại hiên ngang đón gió, bước nhảy xoay chuyển nhanh như gió, cả cơ thể cực kỳ nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác chỉ một mỏm đá nhỏ xíu ấy thôi cũng hoàn toàn bị cô chi phối, làm bất giác nhớ tới điệu múa trên lòng bàn tay của Triệu Phi Yến.
Khi dịu dàng, cánh tay ngọc lại duỗi ra, tà áo đung đưa, nghiêng nghiêng, hai đai áo vòng một đường thu về tràn đầy tình ý, đặc biệt là ánh mắt cô nhìn liếc trong lúc múa, đã chứng minh thế nào gọi là cười một cái quyến rũ, thướt tha.
Nụ cười này đã rơi thẳng vào trong trái tim Giang Chấp.
Phải, tín ngưỡng của cô, đối với Đôn Hoàng, đối với bích họa, đối với nền văn minh tơ lụa cổ đại nơi đây.
Khoảnh khắc này cũng không hiểu vì sao, Giang Chấp bỗng nhiên có thể hiểu được
tín ngưỡng
mà bình thường cô hay nói. Đây là một loại sức mạnh khó lòng miêu tả được, cũng tựa như tiếng trống thùm thụp mà nhạc sư đang gõ thẳng vào trái tim anh.
Trái tim anh đang đập rất mạnh. Cùng với điệu múa của cô, khắp trời đất, trong mắt anh dường như chỉ có thể chứa đựng một mình cô.
Anh khoanh hai tay trước ngực ngồi dựa vào đầu xe, ánh mắt chưa hề dời khỏi Thịnh Đường dù trong chốc lát. Anh đã biết cô múa rất đẹp, bình thường cô cũng không ít lần khoe khoang thể hiện trước mặt anh. Nhưng đây là lần đầu tiên anh được nhìn trực quan như vậy, nhất là giữa không gian trời đất này, giữa khoảng ánh sáng hùng vĩ này. Cô luôn nói anh là thần, nhưng hôm nay anh đã được nhìn thấy thần nữ, tới từ thánh địa hoang vu không một bóng người, tới từ đất trời của sự thuần khiết, tới từ đại mạc sâu thẳm thần bí khó lường.
Giang Chấp cũng không phải chưa từng nhìn thấy người khác nhảy múa, kể cả múa cổ đại cũng đã từng xem. Nhưng hôm nay, cuối cùng anh cũng hiểu nguyên do vì sao mọi người tặng cho Thịnh Đường biệt danh
Phi Thiên Thịnh Đường
. Điệu múa của cô ma mị mà không thô tục, lại tựa như hòa trộn một thứ cảm xúc nào đó bên trong.
Anh tỉ mỉ suy ngẫm xem thứ cảm xúc ấy gọi là gì, đến tận khi nhìn thấy Thịnh Đường xoay tròn theo nhịp trống dồn dập, anh bất thình lình nhớ tới một từ: Tín ngưỡng.
Vừa dứt lời, anh ấy đã thành công kéo được ánh mắt của Giang Chấp lại. Giang Chấp nhìn Tiêu Dã chằm chằm, nói một câu không chút khách khí:
Còn cậu, đến cả cơ hội để làm hôn quân cũng không có.
Tiêu Dã liếc nhìn anh một cái, tên này sao như ăn phải thuốc nổ vậy, mặc kệ đi.
Giang Chấp thì lại cảm thấy có phần
sát phong cảnh
. Anh lại đánh mắt nhìn xung quanh. Ngoài mấy người họ ra, còn có vài người đang đứng nhìn, đằng sau đỗ những chiếc xe Jeeps, xem ra đều là những người đi vào khu vực phía Nam thám hiểm, vô tình bắt gặp cảnh tượng này. Anh lại quay về phía Thịnh Đường. Ban nãy chỉ mải thảng thốt, bây giờ quan sát mới thấy gò đá cô đứng không to lắm, điểm đặt chân cũng chẳng rộng rãi là bao, lỡ như rơi từ trên đó xuống thì phải làm sao?
Bệnh nghề nghiệp của Kỳ Dư bộc phát, anh ấy phát huy trọn vẹn bản tính cố chấp, thích phá hoại bầu không khí của mình:
Cô ấy múa cái điệu gì đây? Xem không hiểu.
Hiếm có dịp Giang Chấp lại không tức giận. Ánh mắt anh khóa chặt hình ảnh Thịnh Đường từ đầu tới cuối, rồi phổ cập cho Kỳ Dư:
Có lẽ đây chính là điệu múa Hương Toàn, trong mềm mại có mạnh mẽ, lại có thêm một sự phong tình khác lạ.
Tiêu Dã đứng bên cạnh khẽ thở dài:
Phi Thiên Thịnh Đường quả nhiên danh bất hư truyền. Ông trời ơi, với vóc dáng, với tư thế múa này của Đường Đường nhà ta, nếu xuyên về thời cổ đại, thì đám quân vương kia chắc đều trở thành hôn quân hết cả. Có một câu thơ như thế nào ấy nhỉ: Mặt trời lên vội đêm xuân ngắn / Từ ấy nhà vua nhãng chính triều…
Nghĩ như vậy, trái tim của Giang Chấp lập tức như bị nhấc bổng lên cao. Anh đứng dậy, tiến lên, tìm một vị trí đẹp nhất, nghĩ bụng nếu thật sự cô rơi xuống sẽ còn có anh ở dưới đứng đỡ, chắc sẽ không có quá nhiều vấn đề.
Vị trí thì chọn được rồi, nhưng một vấn đề khác lại phát sinh.
Trong số mấy vị đứng ngắm xung quanh quá nửa là nam giới. Ánh mắt của Giang Chấp quét qua gương mặt từng người một như sóng rada, kiểu gì cũng nhìn ra được trái tim hồng từ ánh mắt của họ. Thậm chí còn có người giơ di động lên quay chụp… Anh đi tới, đứng ngay trước ống kính camera di động, che kín ống kính.
Phiền anh dịch sang bên cạnh chút.
Xóa đi.
Giang Chấp hờ hững lên tiếng.
Đối phương ngẩn người:
Vì sao chứ?
Giang Chấp nói thẳng:
Đó là bạn gái tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.