Chương 230: EM THÍCH ANH LẮM ẤY


Lúc đó vừa hay có một cơn gió, cô liền cảm thấy cả người chao đảo giây lát. Khoảnh khắc bước chân bị hẫng hụt, trong đầu cô chỉ kịp thoáng q8ua một suy nghĩ: Xong đời rồi, mất mặt rồi. Trong tầm mắt, hình như có bóng Giang Chấp lao tới, cô liền nghĩ: Có phải chuẩn bị có một màn a3nh hùng cứu mỹ nhân không đây, kiểu có thể ngã ngay vào vòng tay của anh ấy, tốt nhất phải là một cái ôm công chúa…

Nhưng ngay sau 9đó cô lại nghĩ: Một người rớt, một người đỡ, phiên bản này có phải hơi cũ rồi không? Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành trend tình huống ng6ược sao? Ví dụ như cô những tưởng anh có thể vững vàng đỡ lấy mình, kết quả anh lại giương mắt nhìn cô ngã thẳng lên sa mạc, hơn nữa còn là5 kiểu mặt úp thẳng xuống đất…

Thật sự khâm phục bản thân mình, chỉ trong một tích tắc rơi từ độ cao quá đầu người một chút xuống mà cũng có thể suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy.
Thịnh Đường nhắm nghiền mắt lại, sắc mặt nhợt nhạt, vầng trán đầm đìa mồ hôi.
Tiêu Dã và mọi người cũng phát hiện ra điều bất thường, cũng vội vàng tiến lên. Mấy người đang đứng xung quanh theo dõi đều sửng sốt, bàn tán xôn xao. Giang Chấp không rảnh để quát đám người bâu lại hóng chuyện đó. Anh đặt Thịnh Đường nằm thẳng người lên sa mạc. Anh quỳ một chân xuống đất, đưa một tay vỗ vỗ lên má cô, gọi tên của cô.
Thịnh Đường không có phản ứng, hơn nữa trông sắc mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt, hơi thở trước lồng ngực cực kỳ yếu ớt. Thẩm Dao thảng thốt kêu lên:
Có phải bị say nắng rồi không?


Nước!
Giang Chấp quát lên một tiếng.
Tiêu Dã lập tức lấy chai nước khoáng từ trên xe xuống, vặn mở nắp chai, đưa cho Giang Chấp. Giang Chấp đón lấy. Không có mấy món đồ như khăn tay hay khăn mặt, anh đành dùng tạm bàn tay mình, đổ nước làm ướt tay, giảm nhiệt cho trán, má và phần cổ của cô, bình tĩnh, lạnh lùng.
Xung quanh có người bất ngờ kêu lên:
A, tôi nhớ ra anh là ai rồi!

Cả người Thịnh Đường đều đang ở trên người Giang Chấp, đầu dựa vào bả vai anh, cảm thấy bờ vai của người đang ôm cô rộng lớn và vững chai, cánh tay đầy sức mạnh, cảm giác an toàn bùng nổ.
Giang Chấp bế vững cô, nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai cô:
Đường Tiểu Thất, sau này em còn ăn bữa khuya, anh sẽ bóp chết em.

Chê cô nặng à?
Giang Chấp quả thật đã đỡ được cô.
Đương nhiên, không có cái gọi là ôm công chúa. Thịnh Đường thẳng thừng bổ nhào xuống. Giang Chấp giơ tay ra đỡ như vậy, cô liền vòng hai tay ôm chặt lấy cổ anh như một con lười ôm cây, hai chân ngoắc chặt lấy hông anh, một cái… ôm gấu trúc cực kỳ tiêu chuẩn.
Lực tác động không hề nhỏ, tiếp lực của lớp cát sa mạc lại hơi nhỏ, Giang Chấp ôm cô lùi về sau hai bước, cũng may đã đứng vững được.
Đùa sao, với cân nặng này, cô hoàn toàn có thể nhảy múa trên một chiếc lá sen.
Vốn dĩ định tranh cãi, ai ngờ vừa lên tiếng, giọng cô lại mềm nhũn ra:
Sư phụ ơi, đầu em choáng váng quá…


Đáng đời em! Trời nóng thế này em còn đứng trên mỏm đá… Tiểu Thất?
Nói được một nửa, Giang Chấp chợt cảm thấy có điều bất ổn. Cánh tay và đôi chân của cô nặng nề trượt xuống, nhưng cũng thuận lợi cho anh bế bổng cô lên:
Tiểu Thất?

Giang Chấp lạnh lùng quát một tiếng:
Tránh hết ra!


Tiêu Dã cũng làm động tác giải tán đám đông, chủ yếu nhằm vào đám người đang đứng hóng chuyện, anh ấy nghĩ bụng chắc là trong số này đã có người nhận ra Giang Chấp và Thịnh Đường rồi, dù sao thì clip của họ cũng đã có một thời gian cực kỳ hot. Anh ấy khuyên nhủ:
Mặt trời sắp sửa xuống núi rồi, mọi người còn không rời khỏi khu vực phía Nam này là sẽ không ra ngoài được nữa đâu, trời chỉ cần tối xuống là rất dễ lạc mất phương hướng.


Mấy người này tới khu vực phía Nam cũng chỉ vì muốn tìm kiếm một chút kích thích và mạo hiểm, chứ chưa thật sự có gan liều mạng cũng phải múa may cùng trời đất, nên họ đều lần lượt lên xe đi mất.

Thịnh Đường chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Giang Chấp mớm nước cho cô, nhưng cô không uống vào được, nước cứ thế theo khóe miệng chảy tràn ra ngoài. Hơi thở của cô rất yếu, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Thẩm Dao ở bên cạnh sốt ruột tới mức giậm chân bình bịch, rồi lại tự oán trách mình:
Đều tại tôi, rõ ràng biết cô ấy không được nghỉ ngơi đầy đủ nhưng lại kéo cô ấy tới múa, tôi thật là…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.