Chương 231: EM THÍCH ANH LẮM ẤY
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 992 chữ
- 2022-02-06 09:27:30
Nữ chính là Thịnh Đường, đứng trên sân khấu của quán bar, đằng sau lưng là một tấm poster rất nổi bật, một cảnh sa mạc mênh mông, bao la, góc nghiên8g của người đàn ông thẳng tắp. Trên sân khấu, Giang Chấp ký một chữ lên xương quai xanh của cô, sau đó bế bổng cô lên, đi ra khỏi đám đông…
Chính là đoạn clip đã hot đến bùng nổ ở trên mạng xã hội. Mạc Họa xem hết lần này tới lần khác, cứ xem một lần là cơn giận lại bùng lên một lần. <9br>
Thịnh Tử Viêm thay một bộ đồ ở nhà, rửa tay rồi kéo chiếc giỏ trúc qua tiếp tục nhặt đậu đũa, an ủi bà:
Theo tôi thấy, bà cũng đừng sốt ruộ6t, cứ để nghe ý của Đường Đường thế nào đã, dù sao thì một cái clip cũng chẳng nói lên được điều gì.
Sao lại không thể nói lên được điều 5gì? Đối phương là Fan thần, người nó ngưỡng mộ nhất.
Thịnh Tử Viêm cười khẽ. Phải, con gái hướng ngoại, vì một Fan thần, thậm chí còn sẵn sàng đạp lên danh dự của bố nó nữa. Mạc Họa cho dừng hình ảnh lại, cầm chiếc điều khiển lên chỉ về phía màn hình ti vi:
Ông nhìn đi, một cô gái bình thường làm sao đỡ được kiểu này?
Thịnh Tử Viêm dở khóc dở cười.
Bên này Mạc Họa đã cầm di động lên tay, gọi ngay một cuộc điện thoại.
Đầu kia bắt máy rất nhanh.
Mạc Họa điều chỉnh lại nhịp thở, ổn định lại cảm xúc:
Giáo sư Hồ, tôi muốn nghe ngóng từ thầy một chút về sư phụ của Đường Đường…
Khi Thịnh Đường mở mắt ra, cô phát hiện hình như mình đang ở trong bệnh viện.
Thịnh Tử Viêm bẻ cây đậu đũa trong tay, một tiếng
bốp
giòn tan vang lên. Ông hờ hững nói:
Vậy thì tôi không cần biết cậu ta là ai, nhất định phải đánh gãy chân cậu ta mới được.
Bây giờ vấn đề này không phải vấn đề hàng đầu.
Mạc Họa trông có vẻ rất bực dọc:
Cậu ta chẳng phải là sư phụ của Đường Đường ư?
Thịnh Tử Viêm ném đậu đũa vào trong giỏ trúc, chợt nói một câu chân thực:
Xét về bản lĩnh, cậu ta quả thực có thể làm sư phụ của Đường Đường.
Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Giang Chấp mỉm cười, nhìn thẳng vào ánh mắt Thịnh Đường. Được dừng hình như vậy, kiểu gì cũng có thể nhìn ra sự dịu dàng giấu trong đôi mắt Giang Chấp.
Thịnh Tử Viêm ngước mắt lên nhìn nhanh:
Đúng là cũng đẹp trai đấy, nhưng bà cũng đề cao con gái của bà quá rồi, bà thật sự cho rằng nó cảm nhận được điều đó?
Đường Đường đúng là hơi thiếu nhạy bén, nhưng đâu có nghĩa là người tên Giang Chấp đã cũng thiếu nhạy bén như thế? Lỡ như cậu ta cảm thấy Đường Đường nhà chúng ta ngốc nghếch, không suy nghĩ quá nhiều, dễ ức hiếp, nên vừa dỗ dành vừa lừa gạt để gạo nấu thành cơm luôn thì phải làm sao?
Mạc Họa đẩy ông một cái, lườm nguýt:
Tôi biết ngay ông là người nhỏ mọn mà.
Được được được, tôi nhỏ mọn, tôi bụng dạ hẹp hòi. Vậy thì thưa phu nhân, bà xem liệu bà có thể bình tĩnh lại trước không? Để ‘vi phu’ làm cho bà món thịt xào đậu đũa xắt nhỏ mà bà thích ăn nhất nhé?
Mạc Họa không trả lời, ngẫm nghĩ một chút, bà đập tay xuống ghế sô pha:
Không được, không được, tôi thật sự phải xác nhận một chút mới được.
Nhưng mà…
Mạc Họa ngập ngừng định nói gì đó lại thôi, cuối cùng bà nhíu mày:
Ông nói ông xem, bình thường thì lo lắng cho Đường Đường đến mức nào, chỉ cần có nam giới tiến sát lại gần nó là ông có thể điều tra cả họ hàng hang hốc nhà người ta lên, sao lần này một chút quan tâm cũng không có vậy?
Thịnh Tử Viêm lau tay, nhẹ nhàng ôm lấy vai bà:
Xem bà nói kìa. Tôi là bố của nó, không quan tâm tới chuyện của nó sao được? Tôi hiểu bà đang lo lắng điều gì. Nhưng chẳng phải chuyện này vẫn chưa có chút rõ ràng nào sao, chẳng phải chính bà cũng chưa chắc chắn về cậu ta mà, phải không?
Nói tới đây, ông lại buông một tiếng thở dài:
Lỡ như nói dại, những gì bà nhìn thấy là sự thật, vậy thì cũng chẳng tới lượt bà lo lắng nhiều, người sốt sắng cộng thêm ghen tỵ phải là tôi mới đúng.
Ánh sáng trong phòng không quá nhức mắt, chỉ có một ngọn đèn được thắp sáng, rèm cửa được che đi một nửa, bên ngoài vừa hay là một vầng trăng sáng, cực kỳ sáng. Trong phòng có mùi thuốc khử trùng, rất nhạt, ngay cả ga giường và vỏ gối cũng có mùi này. Cô không thích.
Vào bệnh viện rồi ư?
Hình như trong khoảng thời gian này cô đã mơ mơ màng màng thiếp đi mấy lần. Cô có chút ấn tượng, hình như nghe thấy giọng nói gấp gáp của Giang Chấp, anh đang gọi bác sĩ.
Tay cô bị đè xuống.
Thịnh Đường quay đầu nhìn qua, một bàn tay nam giới đang nắm lấy tay cô. Tầm nhìn của cô đi từ bắp tay nhỏ rắn chắc của người đàn ông hướng lên trên, là Giang Chấp. Anh ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhắm mắt lại có vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng một tay từ đầu tới cuối vẫn nắm chặt tay của cô.
Hình như, lại có chút khác biệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.