Chương 232: EM THÍCH ANH LẮM ẤY
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1103 chữ
- 2022-02-06 09:27:28
Phải.
Tiêu Dã và mọi người đâu cả rồi?
Anh bảo họ quay về rồi.
Giang Chấp không nhịn được cười, giơ tay lên xoa đầu cô:
Cô bé ngốc.
Không cần nói, chắc chắn là đang nằm mơ rồi.
Thịnh Đường khẳng định.
Em bị sao vậy?
Em cảm nắng r8ồi.
Thịnh Đường cảm thấy mất mặt vô cùng, không biết trốn vào đâu:
Cảm nắng cũng phải vào bệnh viện ạ?
…
Thế nên ý của anh là, Giang Chấp đã làm hô hấp nhân tạo cho Đường Đường?
Ở trong video call, Trình Tần thảng thốt hỏi, trên gương mặt vẫn còn bôi một lớp mặt nạ than đen. Cô vừa tắm xong, mái tóc được buộc bằng loại khăn mặt lau khô tóc siêu tốc, phía trước khăn mặt còn đeo hai cái tai thỏ, cùng với tiếng nói của cô, hai cái tai cứ lắc la lắc lư.
Bên này, Tiêu Dã mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình cũng một chiếc quần đùi cũng khá rộng, ngồi dựa vào ghế xô pha, di động cài trên giá tự sướng, ngón cái móc một cái, bật mở lon bia lạnh,
ừm
một tiếng. Anh ừng ực tu mấy ngụm lớn, rồi quẹt mép, mát lạnh, đã đời.
Cũng khô3ng chỉ là cảm nắng đơn thuần. Bác sĩ nói còn do em ngủ không đủ giấc. Tiểu Thất, khoảng thời gian này em không hề nghỉ ngơi đầy đủ.9
Thịnh Đường ngẩn người nhìn anh.
Giờ này, khắp bệnh viện đều rất yên ắng. Ánh đèn trong phòng dịu dàng, mềm mại, 6luôn tạo cảm giác xúc động như được sống giữa năm tháng bình yên vậy. Giang Chấp ngắm nhìn gương mặt Thịnh Đường dưới ánh đèn, vừa 5ngơ ngác vừa yếu ớt, khiến anh nảy sinh lòng xót xa. Anh cười khẽ, hỏi cô bị làm sao vậy.
Ai ngờ Thịnh Đường nói:
Sư phụ, anh cứ mắng em đi.
Giang Chấp sững người, sau đó phì cười:
Vì lý do gì?
Bình thường anh toàn cảm thấy em lười, bỗng dưng lại nói em không được nghỉ ngơi đầy đủ, em rất hoảng hốt. Nếu anh mắng em, em mới cảm thấy đây không phải là một giấc mơ.
Trình Tần lập tức gỡ mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt ướt át, nõn nà:
Oh shit…
Con gái con đứa, ăn nói văn hóa một chút.
Tiêu Dã lắc lắc lon nước, có thể nghe được những tiếng bọt khí ga bên trong lon bia đang lách tách nổ.
Chỉ là bị cảm nắng thôi mà? Có ai chưa từng cảm nắng chứ, có cần đến mức phải hô hấp nhân tạo không? Có phải Giang Chấp đang tranh thủ lợi dụng để được chấm mút Đường Đường không đó?
Trình Tần hét to.
Nhưng mà, Fan thần ở trong giấc mơ cô lại càng thích hơn.
Sao lại có một người đẹp trai như vậy được nhỉ. Còn dịu dàng, lúc nói chuyện giọng nói trầm thấp, rất quyến rũ, lọt vào tai đối phương có thể thôi miên người ta. Cô ngáp ngủ một cái, cơn buồn ngủ lại kéo tới… Ừm, bác sĩ nói không sai chút nào, cô quả thực ngủ quá ít rồi.
Giang Chấp cũng không biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy mắt cô hết nhắm lại mở. Anh mềm lòng, lấy ngón tay nhẹ nhàng cọ qua đôi mày của cô, khẽ nói:
Ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy chúng ta về nhà.
Giang Chấp làm gì có lúc nào nói chuyện dễ nghe như vậy chứ, huống hồ cô còn xin nghỉ phép thông qua người khác, không buồn lộ mặt. Cô vẫn còn nhớ mọi chuyện trước khi ngất xỉu. Khi đang đứng múa trên mỏm đá bị phong thực ở thành phố ma quỷ thì cô nhìn thấy Giang Chấp. Anh lái xe đi thẳng một mạch vào trong sa mạc, mặc cho gió cát bụi bặm. Lúc sau tuy rằng anh không nổi cơn thịnh nộ ngay tại chỗ nhưng anh cứ thế nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như một lưỡi dao, hận không thể lăng trì cô ngay lập tức.
Thấy chưa, Giang Chấp ở trong hiện thực là một người tính cách rất tệ.
Nhưng mà, ai bảo anh là Fan thần chứ? Thần tượng bản thân mình sùng bái, có khóc cũng phải quỳ rạp tới khi đầu gối sứt mẻ toang hoác mới thôi!
Là mơ, là mơ thôi.
Thịnh Đường cười ngốc nghếch, nếu đã là một giấc mơ thì nói câu gì cũng không quá đáng phải không.
Cô lẩm bẩm nhẹ nhàng:
Fan thần, em thích anh lắm ấy…
Tiêu Dã cười hỏi cô ấy:
Chính là muốn lợi dụng chấm mút đó, em làm được gì?
Một câu hỏi đã khiến Trình Tần phải nghẹn lời.
Tiêu Dã đổi một tư thế khác:
Thật ra thì lúc đó tình hình của Đường Đường cũng rất nguy hiểm, đã hôn mê bất tỉnh rồi, bác sĩ nói là do bị mệt.
Chẳng phải đều vì Giang Chấp hay sao?
Trình Tần không vui, lại cầm lớp mặt nạ ban nãy gỡ xuống dính trở lại mặt:
Sau khi biết anh ấy là Fan thần, có ngày nào Đường Đường được nghỉ ngơi tử tế? Tiêu Dã, anh cũng thật là, chẳng phải anh thích Đường Đường hay sao? Một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân như thế sao lại để người khác nhanh chân cướp mất vậy?
Tiêu Dã không trả lời mà hỏi ngược lại:
Sao anh lại có cảm giác em đang có thành kiến với Giang Chấp nhỉ? Trước kia chẳng phải em cảm thấy cậu ấy rất tốt sao? Còn nữa, lớp mặt nạ trên mặt em vừa được gỡ xuống, vẫn dùng được tiếp à?
Trình Tần ở đầu kia cũng tỏ ra lười biếng:
Em ấy à, thật ra không có thành kiến nặng nề với Giang Chấp đến vậy, chỉ là cảm thấy xét về độ thân thiết xa gần, đương nhiên em hy vọng anh theo đuổi được Đường Đường hơn. Con người của Giang Chấp ấy à, nói thế nào nhỉ, không tạo cảm giác thân thiện như anh, chính là kiểu rất có khoảng cách, không thể gần gũi, không thể nhìn thấu vậy. Ngoài ra, mặt nạ đều do bà đây dùng những đồng tiền vất vả kiếm được để mua, mỗi một miếng đều có giá của nó, không vắt kiệt tới giọt tinh chất cuối cùng sao nỡ vứt bỏ? Kiếm tiền không dễ đâu cậu chủ Tiêu.
Tiêu Dã ồ lên một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.