Chương 244: ANH CẢM THẤY EM THẾ NÀO?


Hóa ra chỉ cần cùng ngành, trong lĩnh vực chuyên ngành không cần môn đăng hộ đối cũng được à. Yêu cầu của anh là nhỏ tuổi, ng8uyên do là vì anh thích.

Những người làm cùng ngành nhỏ tuổi hơn anh một chút thì cũng không quá khó tìm, chỉ cần kh3ông phải là nhỏ hơn rất nhiều. Nếu thật sự đâm đầu vào điều kiện tuổi tác, cô e là chỉ có thể tìm kiếm bên mảng Sáng tạo văn9 hóa. Sáng tạo văn hóa tuy là một mảng mới được gây dựng, nhưng cũng coi là đồng nghiệp sát sườn.

Sư phụ, anh cứ mở to mắt ra thêm chút đi.


Không đẹp.

Thịnh Đường vừa chọn lọc vừa thầm mắng chửi trong lòng, chỉ dựa vào một bức ảnh là đã cho người ta
pass
ngay rồi.
Vừa cá tính vừa ngọt ngào, vừa là ngự tỷ lại là loli…

Không được, phong cách ăn mặc của cô này anh không thích.


Vậy anh thích kiểu phong cách ăn mặc như thế nào?

Cô dựa theo yêu cầ6u mang tính cứng rắn của Giang Chấp, chọn thêm vài bức ảnh định cho anh xem qua. Thịnh Đường định tìm một người hợp mắt với 5anh trước đã rồi mới đi hỏi ý của con gái nhà người ta, dẫu sao thì Giang Chấp cũng là một người kén chọn. Nhưng nghĩ ngược lại, có thể lọt được vào mắt xanh của Fan thần cũng là một chuyện đáng tự hào lắm chứ, dù sao thì ở bên phía Đôn Hoàng đây cũng có không ít cô gái thích anh. Nếu thật sự ưng ý rồi, có kích động Giang Chấp theo đuổi người ta đến mức nào cũng là chuyện thành công dễ như trở bàn tay.
Nghĩ vậy, một nỗi ai oán lại dâng lên trong cô.

Vừa ngọt ngào vừa cá tính, vừa đứng đắn vừa lôi thôi.


Nhìn qua ảnh không thể nhìn thấy dược đâu, hay là ông anh gặp mặt một lần đi?

Nhưng ảnh cần đưa thì vẫn phải đưa, dù sao cũng đã hứa với người ta rồi, lại còn là sư phụ nhà mình, có bướng bỉnh hơn nữa cũng phải nhường nhịn, phải cưng chiều, đúng không?
Kết quả…
Giang Chấp chịu nhìn thẳng vào bức ảnh là một chuyện tốt, bởi vì mấy ngày trước đến nhìn anh còn chẳng buồn nhìn. Thịnh Đường nên vui mừng mới phải, vì chưa biết chừng anh lại thích người ta từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cô làm mối thành công. Với tư cách là công thần, cô cũng sẽ được Giang Chấp ghi tạc vào lòng, ít nhất thì phía sau còn có
sư mẫu
, chẳng lẽ anh lại không chịu truyền thụ bản lĩnh thực sự cho cô?
Nhưng lòng cô lại cảm thấy không vui, rất không vui!
Thịnh Đường: …

Có tài năng gì không?


Tuổi còn nhỏ, xinh đẹp, ăn mặc cũng phong cách, biết nấu những món ăn đơn giản, biết đàn dương cầm cấp tám! Sư phụ, vị thần tiên tỷ tỷ này chắc là được rồi chứ ạ?

Lần này cuối cùng Giang Chấp cũng ngước mắt lên nhìn vào bức ảnh, giây phút nhìn xuống còn nở một nụ cười. Thịnh Đường cảm thấy có thể anh đã ưng ý rồi. Cô gái trong ảnh làm trong ngành Sáng tạo văn hóa, rất có tài năng, hơn nữa còn là một sinh viên vừa tốt nghiệp chưa lâu, tuổi trẻ phơi phới, xuất sắc từ nhỏ, điển hình của kiểu
con nhà người ta
. Quan trọng hơn cả là, cô ấy còn là khách hoạt động thường xuyên trong diễn đàn của Fan thần, cực kỳ si mê nhan sắc và tài năng của Fan thần.
Còn thích những người nhỏ tuổi nữa chứ! Quả nhiên cậy mình có diện mạo, có giá trị, có danh tiếng là bắt đầu bay lên mây. Phải rồi, phải rồi. Nhỏ tuổi thì chưa hiểu sự đời, chưa hiểu sự đời thì tuyệt đối sẽ ngưỡng mộ anh, vậy thì sau này đến với nhau, anh chắc chắn sẽ chiếm vị trí chủ đạo. Nói trắng ra, chẳng phải là muốn tìm một cô ngoan ngoãn, biết nghe lời anh hay sao?
Càng nghĩ tới khung cảnh đó, lòng Thịnh Đường lại nghẹn lại muốn chết, nhất là khi nghĩ tới cảnh bên cạnh Giang Chấp sẽ xuất hiện một cô gái thỏ thẻ, e thẹn như chim nhỏ nép bên người, mà anh lại còn thích cô ta như vậy…
Thậm chí còn có cảm giác chua chát, tức đến nỗi cổ họng còn đau.

Sư phụ, anh cảm thấy cô ấy… ổn sao?


Không gặp, không thích.

Ôi chao!
Những bức ảnh trên tường của Thịnh Đường đã bị công kích thảm bại gần hết, chẳng còn lại mấy người. Ôm những niềm hy vọng lớn lao còn sót lại, cô gắng gượng chút kiên trì cuối cùng đi tìm Giang Chấp…

Biết nấu cơm không?

Nghĩ gì vậy? Lẽ nào mỗi ngày còn phải đợi anh đi làm về, đánh một dàn trống chào mừng?
Cuối cùng, trong ngàn người chọn một, Thịnh Đường đập bộp bức ảnh xuống mặt bàn. Nếu có thể, cô thật sự rất muốn đập thẳng bức ảnh vào mặt anh.

Trên đỉnh đầu Thịnh Đường như có một đàn quạ đen sì bay qua:
Sư phụ! Ông anh đang tìm bạn gái đấy!




Phải thế nào mới được tính là đẹp?
Giang Chấp uể oải dựa vào cạnh bàn, quan sát cô gái trên bức ảnh, ở bên này Thịnh Đường cảm thấy trái tim mình cứ nhộn nhạo lên xuống. Rất lâu sau cô mới nghe thấy anh chậm rãi nói:
Ừm, xinh đẹp thì xinh đẹp đấy…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.