Chương 245: ANH CẢM THẤY EM THẾ NÀO?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 939 chữ
- 2022-02-06 09:27:36
Giang Chấp kéo cô đứng dậy, giơ tay véo má cô, ánh mắt trêu chọc:
Ngẫm lại một lần nữa từ đầu tới cuối những điều kiện mà an8h đưa ra, phát huy trí tuệ và sự thông minh của em, cố gắng suy ngẫm đi.
Thịnh Đường cảm thấy trách nhiệm đè trên đ3ôi vai mình thật nặng nề.
Không được.
Thịnh Đường nằm co ro cả người trên sô pha như một con chim cút:
Hai hôm nay Giang Chấp và Tiêu Dã cứ như đang bàn bạc chuyện gì đó vậy, chắc là có liên quan đến vụ đi công tác. Du Diệp, cậu không biết đâu, mình rất muốn đi cùng.
Lăng mộ đáng sợ lắm.
Bích họa ở trong đó có giá trị vô cùng to lớn, đáng sợ có hề gì?
Thịnh Đường suy nghĩ thông suốt:
Mình phải trở thành nhân tài theo hình mẫu phù hợp, dù là nhà khôi phục hay Sáng tạo văn hóa, mình đều phải là người đi nhiều, gặp nhiều, biết nhiều, việc này sẽ quyết định mình phải đi theo ai và học những gì.
Du Diệp thở dài:
Khoảng thời gian này cậu cũng đã tìm không ít, đã tận tâm chưa? Thật sự không ai thích hợp?
Du Diệp ở đầu kia trầm mặc.
Thịnh Đường đợi trái đợi phải cũng không đợi được ý kiến của cô ấy, bèn
a lô
một tiếng:
Cậu nói vài câu đi chứ.
Làm gì có sư phụ nào kiểu như vậy? Sao có thể ức hiếp người khác như vậy chứ?
Nỗi khổ sở trong lòng khó mà nói hết:
Vốn dĩ chuyện này đâu phải phận sự của mình.
Càm ràm kể khổ hơn mười phút, ở bên kia Du Diệp cũng kiên nhẫn lắng nghe hơn mười phút. Đợi cho Thịnh Đường gào rú xong xuôi, Du Diệp nhẹ nhàng hỏi cô:
Vì sao không phải phận sự của cậu? Cậu là học trò của anh ấy, tìm kiếm hạnh phúc cho sư phụ cũng là lẽ đương nhiên mà.
Lại là một đêm trăng mờ gió rít.
Đừng trách Thịnh Đường tại sao luôn tới tìm Giang Chấp vào những lúc thế này, bởi vì anh về muộn như vậy đấy. Mấy hôm nay cũng không biết có phải anh cố tình hay không mà anh đều không cho cô vào trong hang đá, chỉ được nghịch bùn trong phòng thí nghiệm, nghịch đến mức cô còn muốn nói với anh: Hồi nhỏ bố mẹ em không cho em nghịch bùn đất, nói nghịch vậy tối tè dầm…
Không có gì ngoại lệ, cô lại đến đúng lúc Giang Chấp vừa tắm rửa xong. Nhưng so với lần nóng bỏng trước đó, lần này anh ăn mặc cũng khá nghiêm chỉnh, áo phông rộng, quần đùi rộng, mái tóc đã khô phân nửa, nhưng vẫn không giấu được cơ thể tuyệt vời. Mắt Thịnh Đường lại nóng rực lên, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh những cô gái khác bám lấy cơ thể anh. Ông trời ơi, thật không dám tưởng tượng! Fan thần của cô không thể bị vấy bẩn như vậy được.
Anh đứng dựa vào cửa, tươi cười hỏi cô:
Nhanh quá vậy, mới đó đã tìm ra được mục tiêu mới rồi à?
Chẳng phải quan hệ trở nên tốt đẹp rồi sao?
Cô ấy giật sư phụ của mình… thù này thề không đội trời chung.
Du Diệp tỏ ra kỳ lạ:
Chính là cô em trà xanh hay cô em sen trắng gì đó mà cậu nói?
Thịnh Đường phồng má trợn mắt:
Định nghĩa lại rồi, cô em hán tử!
Thịnh Đường cắn môi:
Thật ra có một người, hơn nữa mình cảm thấy người mà Giang Chấp cần chính là cô gái đó. Là Thẩm Dao trong nhóm làm việc của bọn mình, tiêu chuẩn bạn gái mà Giang Chấp đưa ra về cơ bản đều nói dựa theo những đặc điểm của cô ấy. Trước đó mình đã cảm thấy họ mờ ám không rõ ràng rồi…
Càng nói càng chua! Chua như chanh!
Giang Chấp cố tình tỏ ra nghiêm túc, khẽ buông một tiếng thở dài:
Tiểu Thất à, thời gian 9dành cho em không còn nhiều đâu.
…
Thịnh Đường nghẹn lời giây lát, không tìm ra được nguyên nhân, cuối cùng nói một câu:
Tóm lại, chuyện này mình làm rất không cam tâm tình nguyện!
Vậy thì cậu đừng làm nữa, quá đơn giản.
Du Diệp ở bên đó nhịn cười:
Cậu hỏi Giang Chấp rồi à?
Chưa, mình không muốn họ đến với nhau, thế nên đến nhắc còn chẳng nhắc.
Nói tới đây, Thịnh Đường có chút hoảng sợ:
Nhưng mà Du Diệp này, tình cảm một khi xuất hiện, mình sẽ hoàn toàn không ngăn cản nổi, đúng không?
Du Diệp vẫn rất từ tốn, lát sau, bất thình lình buông một câu:
Đường Đường, hay là cậu nhanh chân giành trước đi.
…
Thật đấy tình yêu à, nếu như anh ấy không phải Fan thần, mình thật sự m6uốn đập cả đống ảnh đó vào mặt anh ấy, thích yêu ai thì yêu, bà đây chỉ có một chút kiên nhẫn thôi, có giỏi thì tự đi mà tìm5!
Cuối cùng Thịnh Đường không thể nhẫn nhịn được nữa, gọi ngay một cuộc cho Du Diệp than khổ.
Em có thể vào trong phòng nói không?
Tâm trạng Thịnh Đường thấp thỏm, cô hỏi anh.
Giang Chấp mím môi cười, nhường đường.
Thịnh Đường sải rộng bước chân đi vào, thật ra bắp chân đang chuột rút. Giang Chấp nhìn cô, tiện thể đóng cửa lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.