Chương 301: VẬY THÌ SẼ TÌM MÃI!


Đó là lần đầu tiên Thịnh Tử Viêm nổi nóng với bà. Ông theo đuổi bà nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà chứng kiến ông nổi trận lôi 8đình.

Thấy bà khóc, Thịnh Tử Viêm cuối cùng vẫn kiềm chế lại cảm xúc của mình, nói: Nhiều năm như vậy rồi em có thể không3 yêu anh, em cũng có thể giữ rịt anh ta trong lòng, nhưng anh cầu xin em, hãy biết thương bản thân mình hơn một chút, được không?9

Bà lại càng khóc dữ dội hơn, nói với ông: Em tới Đôn Hoàng không phải vì vẫn còn lưu luyến anh ấy không quên, mà vì em p6hải có một lời với Trân Trân. Em không thể để cô ấy mất chồng được…
Dạ dày của bà không tốt, dù là vào mùa nào trong năm, chỉ cần động vào một chút nước lạnh là sẽ mắc bệnh.
Mạc Họa bước ra khỏi ký ức, nói với Thịnh Tử Viêm:
Thật ra Giang Chấp thật sự là một đứa trẻ rất xuất sắc, nó rất giỏi.
Nói rồi, bà giơ tay ra mô tả…

Từ lúc nó mới chỉ cao bằng tầm này em đã biết, đứa trẻ này lớn lên tuyệt đối xuất sắc.

Thịnh Tử Viêm gật đầu, dịu dàng nói:
Phải, một người ở độ tuổi như nó mà đã giành được thành tích cao như vậy trong lĩnh vực khôi phục bích họa, phóng tầm mắt nhìn ra toàn cầu cũng chẳng được mấy người.

Mạc Họa thở dài:
Càng như vậy, em lại càng lo lắng…

Bà ngước mắt lên nhìn Thịnh Tử Viêm, nhìn mãi nhìn mãi hốc mắt chợt đỏ rực:
Hôm nay em mới biết, Trân Trân hóa ra… đã mắc bệnh, qua đời từ lâu rồi.

Bà hỏi Thịnh Tử Viêm:
Anh nói thật cho em biết đi, anh có thích Giang Chấp không?

Thịnh Tử Viêm khởi động xe, câu trả lời cũng không giấu giếm:
Cũng thích đấy, xuất sắc như vậy cơ mà.


Nhưng anh cũng biết rõ là, sở dĩ thằng bé quay về Đôn Hoàng tiếp quản hang số 0 cũng chỉ vì Tiết Cố Tiên, nó sẽ không ở lại Trung Quốc lâu dài.

Bà cũng không giải thích, chỉ nói với ông: Có lẽ vậy.
Thật ra trong những ngày tháng sau này, mỗi lần bà nhìn thấy những bức tranh Đôn Hoàng mà Thịnh Tử Viêm vẽ cho bà, tình yêu bà dành cho ông lại càng sâu đậm thêm một bậc.
Bà không hiểu sao vì sao năm xưa Tiết Cố Tiên lại nỡ để Trân Trân ra đi, cũng không hiểu sự nhẫn tâm kiên quyết không gặp của Giang Trân Trân sau này. Bà từng gặp Tiểu Chấp mà Trân Trân nói đến, nó rất giống mẹ, cũng theo họ mẹ.
Năm đó có một lời bà chưa thể nói ra được với Thịnh T5ử Viêm chính là: Thật ra em đã chấp nhận anh từ lâu rồi. Ngay vào khoảnh khắc ở đám cưới của Trân Trân, em chỉ vào anh và nói với cô ấy, anh là người yêu của em…
Về sau Thịnh Tử Viêm hỏi bà: Sau khi Tiết Cố Tiên xảy ra chuyện, em mới yêu anh phải không?
Ông luôn nghĩ rằng không còn Tiết Cố Tiên, trái tim của bà mới đặt vào ông.
Năm Tiết Cố Tiên xảy ra chuyện, Giang Chấp đang ở Đôn Hoàng, vóc dáng mỏng manh, gương mặt quật cường, cậu nói với Hồ Tường Thanh: Cháu phải tìm được Tiết Cố Tiên!
Bà kéo Giang Chấp tới bên cạnh mình, lau mặt cho cậu, hỏi cậu: Nếu như không bao giờ tìm thấy nữa thì sao?
Giang Chấp mang một sự nhẫn nhịn vượt quá độ tuổi của mình, nói: Vậy thì sẽ tìm mãi.

Anh bảo… liệu Đường Đường có hận em không? Hoặc là, nếu Trân Trân ở trên trời có linh thiêng, liệu cô ấy có trách em không?

Thịnh Tử Viêm vỗ nhẹ vào người bà:
Không đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều. Em phải biết, cha mẹ luôn bất chấp tất cả vì con cái.

Khi vào trong xe rồi, tâm trạng của Mạc Họa cũng ổn định trở lại.
Thịnh Tử Viêm sững người, một lúc lâu sau, ông bèn đưa tay ra nắm lấy tay của bà, từ từ mở bàn tay đang nắm chặt lại của bà ra.
Mạc Họa nghẹn ngào nói:
Em cảm thấy bây giờ em cực kỳ có lỗi với Trân Trân, nhưng mà… Giang Chấp thật sự giống Tiết Cố Tiên như khắc từ cùng một khuôn ra. Tử Viêm, anh biết không? Tối qua lúc nhìn thấy Giang Chấp, em thật sự sợ hãi. Nhất là khi Đường Đường nhà chúng ta ngồi cạnh Giang Chấp, em lại giống như nhìn thấy Tiết Cố Tiên và Trân Trân vậy. Em không thể để Đường Đường đi theo gót của Trân Trân được…

Thịnh Tử Viêm nhẹ nhàng ôm lấy bà, an ủi:
Anh hiểu được mà.

Có lẽ cậu thanh niên ấy không còn nhớ bà nữa, lúc đó cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, giống như việc rất nhiều năm sau cậu ấy nghĩ rằng mình mới chỉ nhìn thấy bà qua tấm ảnh đó vậy.
Về sau, ở thành phố ma quỷ, Giang Chấp suýt chút nữa xảy ra chuyện, bà vội vội vàng vàng tới Đôn Hoàng, mắng cho Hồ Tường Thanh một trận té tát. Nếu Trân Trân hiện giờ đang không ở Trung Quốc, vậy thì bà định sẽ đưa Giang Chấp về nhà chăm sóc trước đã.
Hồ Tường Thanh nói: Giang Chấp đã được người nhà đón trở về nước rồi.
Bà cứ nghĩ là Giang Trân Trân, nhưng Hồ Tường Thanh lại lắc đầu nói: Không phải, Trân Trân chưa lần nào quay lại đây cả.

Khi Thịnh Tử Viêm bước chân vào nhà hàng, Mạc Họa vẫn còn đang ngồi ngẩn ra. Ông không quấy rầy bà, sau khi ngồi xuống, thấy nước trong cốc của bà đã lạnh, ông bèn gọi phục vụ thêm một ít nước ấm.
Thịnh Tử Viêm trầm mặc giây lát, nói:
Chẳng phải nó xin em cho nó một chút thời gian sao, quan sát thêm rồi tính tiếp.


Mạc Họa không nói nữa.

Cả đời này bà dường như chưa bao giờ buồn đến vậy, cho dù là lúc ngã gãy chân. Nói cả ngàn vạn lời đạo lý, suy cho cùng bà chỉ sợ con gái của mình lại trở thành một Giang Trân Trân thứ hai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.