Chương 300: VẬY THÌ SẼ TÌM MÃI!


Nhưng bà vẫn còn nhớ được dáng vẻ của Tiết Cố Tiên mỗi khi nở nụ cười.

Phóng khoáng, bất kham.

Ông thích cười, nhưng những lúc nghiêm8 nghị cũng rất nhiều, khi chăm chú làm việc sẽ trở thành một phong cảnh. Thật ra ông cũng thích mấy trò đùa dai, hay kể cho họ nghe một số chuyện cổ3 quái hiếm gặp trong hang đá, đợi cho đến khi họ bị hù dọa tới mức kêu la inh ỏi, ông lại phá lên cười sung sướng.
Bà kinh ngạc trước tài năng hội họa của Thịnh Tử Viêm, cũng cảm thán đây là một sáng tác vừa tốn thời gian vừa tốn công sức. Thịnh Tử Viêm thì nói với bà: Bởi vì đối phương là em, thế nên xứng đáng để anh hao tổn thời gian.
Ông dồn những nhung nhớ về bà lên giấy vẽ. Khi bà rơi nước mắt, ông liền đưa giấy ăn và trêu chọc bà: Hóa ra tranh tôi vẽ lại kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu thế cơ à?
Bà phì cười trong nước mắt, hỏi ông: Anh nói ai là quỷ thế hả?
Đám cưới bà đã tới tham dự, Giang Trân Trân hỏi bà: Tuyết Hoa, cậu có hận mình không?
Bà mỉm cười, giúp Giang Trân Trân vuốt phẳng lại góc váy, nói với bà ấy: Cậu ngốc à, nếu hận cậu liệu mình có tới đây không? Bà chỉ vào bóng lưng của Thịnh Tử Viêm và nói: Cậu nhìn đi, người yêu của mình đấy.
Giang Trân Trân ôm chặt lấy bà, giọng nói nghẹn ngào: Xin lỗi cậu, mình thật sự quá yêu Cố Tiên.
Núi non của Đôn Hoàng, sa mạc của Đôn Hoàng, nhật nguyệt của Đôn Hoàng, cuộc sống thường nhật ở Đôn Hoàng… Còn nữa, hang đá mà bà nhung nhớ nhưng lại không dám đối mặt.
Tất cả đều được phác họa dưới ngòi bút của Thịnh Tử Viêm, sống động như thật.
Nhất là những bức bích họa trong hang đá, tất cả đều như nhảy vào trong trang giấy của ông.
Ông nói ông si mê Đôn Hoà9ng, có lẽ đã có duyên với nơi này từ kiếp trước thế nên đến kiếp này mới muốn cắm rễ tại Đôn Hoàng.
Phải, bà có tư cách gì để oán hận Tiết C6ố Tiên chứ? Bởi vậy đây là quyết định ông đã sớm đưa ra từ lâu, mà Trân Trân từ đầu cũng đã biết được sự lựa chọn của ông, chẳng qua vẫn muốn cố gắn5g một phen, đánh cược vị trí của mình trong lòng ông mà thôi.
Ông nói, ông chẳng có chút hiểu biết gì về âm nhạc cũng như múa nhưng lại rất thích ngắm nhìn Trân Trân kéo violon. Ông nói, dáng vẻ của Trân Trân khi biểu diễn cực kỳ giống hình tượng Thiên Nữ trên bích họa.
Thịnh Tử Viêm nói với bà: Em nên cho anh một cơ hội, cũng nên tự cho bản thân mình một cơ hội.
Mạc Họa lắc đầu nói: Trái tim em đã đầy rồi, không thể chứa đựng thêm một người nào khác nữa.
Thịnh Tử Viêm cũng không ép buộc bà, chỉ bầu bạn bên cạnh bà, mặc cho bà nói thế nào ông cũng không xa không rời. Biết bà thích Đôn Hoàng, thế là các tác phẩm dưới ngòi bút của ông đều là Đôn Hoàng.
Ông trầm mặc một lát rồi mới nói: Tôi yêu cô ấy, còn hơn cả yêu bản thân mình.
Tiết Cố Tiên đã làm được điều ấy, nhưng ông lại yêu công việc hơn cả yêu Trân Trân.
Năm đó, Mạc Họa không biết mình đã vượt qua bằng cách nào. Bà rời khỏi mảnh đất Đôn Hoàng nhưng trái tim thì vẫn ở lại nơi ấy, có biết bao đêm nằm mộng bà đều chìm đắm trong Đôn Hoàng. Cho dù là trong các sáng tác sau này, trong đầu bà vẫn cứ văng vẳng tiếng lục lạc.
Thế nhưng, điệu múa Phi Thiên bà sáng tác vì ông, ông lại không nhìn thấy.
Ngày hôm ấy, ông rất áy náy nói với bà: Xin lỗi, người tôi yêu là Trân Trân.
Bà hỏi ông: Tiết Cố Tiên, cậu yêu Trân Trân đến mức nào?
Thịnh Tử Viêm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve xương mày của bà và nói:
Em là nữ thần, tín ngưỡng của em nằm ở Đôn Hoàng, còn tín ngưỡng của anh chính là em.

Tín ngưỡng, vừa đau đớn lại khó quên.
Cho tới khi, Tiết Cố Tiên cưới Giang Trân Trân.
Bà đang nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này cũng không thể quên được Tiết Cố Tiên. Ở thời đại đó, với những người ở tuổi họ, dường như đã yêu một người là sẽ không kịp quên nữa.
Chính Thịnh Tử Viêm là người chủ động theo đuổi bà.
Bà si mê Tiết Cố Tiên đến mức nào, Thịnh Tử Viêm đều biết rất rõ.
Mạc Họa vòng tay ôm lại bà ấy: Mình biết, mình hiểu mà… Không sao đâu, bây giờ mình rất hạnh phúc, thật đấy.

Bà hy vọng Giang Trân Trân có thể được hạnh phúc, thế nên mấy năm đó bà hoàn toàn chỉ liên lạc với Giang Trân Trân bằng điện thoại, cực kỳ ít quay trở lại Đôn Hoàng. Bà không quên được Tiết Cố Tiên, cũng lại sợ Trân Trân nhìn ra cảm xúc của mình sẽ thấy khó xử trong lòng.

Dần dần, tâm trạng của Trân Trân trong điện thoại mỗi ngày một chán chường hơn, cho đến một ngày bà ấy nói: Tuyết Hoa, mình dự định sẽ dẫn Tiểu Chấp rời khỏi đây.

Những con người của thời đại đó không có dũng khí để nói chuyện ly hôn nhưng lại có dũng khí đi tới nơi đất khách quê người, rời xa nơi đau thương.

Bà quay trở lại Đôn Hoàng, đầu tiên là mắng Tiết Cố Tiên một trận té tát, mắng ông không có trách nhiệm, mắng ông quá ích kỷ, mắng ông nếu đã không trân trọng hôn nhân thì chi bằng ly hôn đi, để Trân Trân được thoải mái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.