Chương 299: TIN RẰNG ANH YÊU EM
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1559 chữ
- 2022-02-06 09:28:58
Mạc Họa không ngờ được anh lại thẳng thắn bộc bạch như vậy, bà ngẩn người giây lát rồi mới nói:
Phải.
Vì sao ạ?
Fan, Phạn.
Bởi vậy, số phận định sẵn cậu sẽ đi theo con đường của bố - Mạc Họa nói.
Quả thật là lòng phụ nữ khó dò như kim dưới đáy biển.
Chỉ là cháu không muốn nói dối gạt cô.
Giang Chấp chân thành nói:
Cháu cần có thời gian để giải quyết tình hình này.
Thế nên, khi nào cậu còn chưa đưa ra quyết định thì đừng tự xưng là bạn trai của nó. Đường Đường là một đứa chậm chạp, thiếu nhạy cảm trong chuyện tình yêu, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được nó thích cậu. Tôi không muốn nó lún vào quá sâu.
Yêu cầu của Mạc Họa có phần cứng rắn.
Vâng - Giang Chấp trả lời không chút do dự.
Mạc Họa cười khổ, lắc đầu: Không, trong lòng cậu vẫn còn để tâm tới bố, bằng không, ai lại lấy tên của mình là Fan?
Dạ?
Thịnh Đường ở đầu kia có phần ngập ngừng.
Giang Chấp cất giọng trầm, hỏi cô:
Em có tin anh không?
Vậy họ tìm anh để làm gì? Lại còn giấu em nữa?
Giang Chấp trầm mặc, bàn tay kẹp điếu thuốc gác lên thân xe. Anh nhìn đầu điếu thuốc đỏ rực giữa ngón tay, nhìn chút ánh sáng mong manh ấy cứ từ từ, từ từ sát lại gần ngón tay mình.
Thưa cô, bây giờ cháu không thể hứa hẹn với cô cháu nhất định có thể ở lại Trung Quốc. Cháu chỉ có thể nói, mong cô hãy cho cháu một ít thời gian.
Rất lâu sau anh nói khẽ.
Mạc Họa sững sờ.
Sư phụ…
Ở đầu kia, Thịnh Đường kéo dài giọng ra, cũng không biết có phải vì phát hiện ra sự khác thường của anh hay không, tóm lại có vẻ như cô luôn cố gắng làm dịu bầu không khí.
Dù bố mẹ em có nói gì anh cũng đừng…
Tiểu Thất.
Giang Chấp ngắt ngang lời cô.
Mạc Họa nói: Phạn là một loại tín ngưỡng. Sau khi mẹ cậu đưa cậu ra nước ngoài, ông ấy liền đổi tên mình thành Tiết Phạn, đây có lẽ cũng là quyết tâm của ông ấy chăng.
Giang Chấp nhìn thấy rất rõ ràng, khi nói câu này, gương mặt Mạc Họa ánh lên một nụ cười khẩy, cuối cùng bà bổ sung thêm một câu:
Từ ngày đổi tên, danh vọng của ông ấy quả thực đã phát triển như nước đến thuyền lên. Cũng đúng, không còn vợ con ở bên bó buộc, dĩ nhiên có thể buông tay làm chuyện lớn.
Lát sau, bà cười:
Cậu cũng thật là… Tôi nói là tôi không tin vào lời hứa hẹn, thế là cậu thật sự không cho tôi điều gì, dù chỉ là một câu hứa đối phó hay sao?
Cháu…
Giang Chấp có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh.
Hai người họ cũng thật là, vì sao lại muốn gặp riêng một mình anh? Làm khó anh sao?
Làm gì có chuyện đó?
Về sau, Giang Chấp cũng không biết mình đã đi ra khỏi nhà hàng ấy bằng cách nào, cũng không biết mình đã lái xe như thế nào.
Anh muốn đưa Mạc Họa về khách sạn nhưng bị bà khéo léo từ chối, nói bố của Đường Đường sẽ tới đón bà, không cần làm phiền anh nữa.
Không phải là một thanh niên lẻo mồm lẻo mép.
Về điểm này của anh, Mạc Họa lại khá hài lòng:
Nếu cậu đã nói chân thành đến mức này thì tôi cũng không ngại nói thẳng với cậu, tôi và bố của Đường Đường đều có chung một suy nghĩ. Chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Đường Đường thôi, thế nên sẽ không để nó cách chúng tôi quá xa, cậu hiểu ý của tôi chứ?
Hiểu ạ.
Điều hòa đã bật đến mức lớn nhất rồi nhưng Giang Chấp vẫn cảm thấy không sao thở được. Một tay anh giữ vô lăng, một tay ấn lên lồng ngực, thở dốc từng tiếng lớn, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Cuối cùng vẫn vô ích.
Dọc đường, những lời Mạc Họa nói cứ quanh quẩn trong đầu óc anh, xáo trộn khiến trái tim của anh rối bời. Lại giống như có một cảm xúc bí bách gì đó không thể giải tỏa ra ngoài được, dồn nén trong lòng đến mức tưởng mất mạng, cũng dồn nén đến đau đớn.
Cuối cùng, anh cho xe rẽ vào một con đường nhỏ, rồi đỗ xe lại ven đường.
M8ạc Họa đưa ra lý do:
Vì bố của cậu. Thật lòng mà nói năm xưa khi theo đuổi mẹ cậu, bố cậu cũng đã bất chấp tất cả, đã khiến tôi thậ3t sự nghĩ rằng ông ấy có thể coi Trân Trân như báu vật, kết quả thì sao? Giang Chấp, không phải là tôi không tin tâm ý của cậu, tôi 9thậm chí tin rằng cậu có thể sẽ ở lại Trung Quốc vì Đường Đường, nhưng sau đó thì sao? Một khi cậu hối hận thì sao? Tôi là mẹ của Đư6ờng Đường, điều tôi sợ hãi nhất chính là những ngày tháng sau này của nó không được hạnh phúc.
Giang Chấp mím môi trầm mặc.5
Giang Chấp dừng động tác cọ qua cọ lại trên ngón tay mình, lần này thái độ của anh rất kiên quyết:
Xin lỗi cô, về điểm này cháu không thể làm được. Tiểu Thất đã là bạn gái của cháu rồi, cháu sẽ không chia tay với cô ấy.
Anh sẽ không lạnh nhạt với cô, cũng không đành lòng lạnh nhạt với cô, anh sẽ cảm thấy xót.
Chất giọng giòn tan, tươi sáng của Thịnh Đường vang vọng qua sóng điện thoại luôn khiến người ta tìm thấy một sự mát mẻ giữa mùa hè oi ả. Cô đi thẳng vào vấn đề:
Bố mẹ em lại tìm anh à?
Giang Chấp
ừm
một tiếng.
Chuông di động vang lên.
Anh lấy di động ra khỏi ô tô. Vừa nhìn thấy số điện thoại gọi tới, cảm giác bí bách nơi lồng ngực của Giang Chấp ngược lại đã vơi đi khá nhiều, nhưng cũng đồng thời dâng lên rất nhiều cảm xúc hỗn tạp khác.
Giang Chấp từ trên xe bước xuống, rút một điếu thuốc lá từ trong bao ra ngậm vào miệng, châm lên. Sau đó anh dựa người vào thân xe, rít mạnh từng hơi. Khi những đám khói thuốc vấn vít trước mắt, anh lại nhớ về những lời nói của Mạc Họa.
Cậu có biết vì sao bố cậu lại đổi tên không?
Dù anh có không muốn thừa nhận đến mức nào thì Tiết Cố Tiên vẫn là bố của anh. Và dù thịnh tình của anh có đầy ắp đến đâu thì ở trong mắt của Mạc Họa, anh cũng không thể xóa bỏ gene di truyền cùng dòng máu của Tiết Cố Tiên.
Lý do có phần nực cười một chút, cũng là không công bằng đối với anh, nhưng Mạc Họa với tư cách là một người mẹ, nỗi lo lắng của bà là có thể thông cảm được.
Giang Chấp lại phả ra một làn khói thuốc nhưng tự khiến mình sặc. Anh ho liên tục, cuối cùng bật cười.
Hóa ra, người đọc hiểu được anh lại là người không chịu cho anh cơ hội.
Em tin.
Thịnh Đường không hề do dự:
Em chắc chắn phải tin anh rồi.
Tin anh chuyện gì?
Giang Chấp phá lên cười, cô gái ngốc nghếch này.
Mạc Họa hơi nhướng mày.
Hãy cho cháu thời gian một tháng.
Giang Chấp nói rành mạch từng câu từng chữ:
Cháu sẽ cho cô một đáp án khiến cô hài lòng.
Mạc Họa sửng sốt.
Bà ngồi ở đó, chẳng mấy chốc hốc mắt đã đỏ rực lên, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại. Bà hỏi anh: Thế nên, cậu hận bố mình?
Tiết Cố Tiên về sau đổi tên thành Tiết Phạn.
Giang Chấp cũng từng nghĩ đến vấn đề này, vì sao lại phải đổi tên.
Ừm, thì chuyện gì cũng tin tưởng anh hết.
Thịnh Đường nói ngọt sớt:
Ví dụ như anh rất có năng lực này, chuyện gì cũng không thể làm khó anh được, nhất là trong công việc…
Em có tin anh yêu em không?
Mạc Họa nhìn anh chằm chằm, rất lâu sau mới nói:
Giang Chấp, cậu bảo tôi cho cậu thời gian, cũng có nghĩa là tôi sẽ cho cậu một khoảng thời gian có thể làm tổn thương tới Đường Đường. Cậu bảo tôi phải tin cậu thế nào?
Bàn tay đặt trên đùi của Giang Chấp đột ngột siết chặt lại. Anh cụp mắt xuống trầm mặc, hơi thở hơi gấp. Lát sau, anh ngước lên, ngữ khí kiên định:
Một tháng ạ.
Trước khi ra khỏi cửa, cuối cùng Mạc Họa cũng hỏi anh: Mẹ cậu bây giờ thế nào rồi?
Khi đó anh trầm mặc rất lâu, buông một câu khẽ khàng: Bà đã mất rồi ạ.
Một lời từ chối rất rõ ràng và một thái độ lạnh nhạt, giữ khoảng cách không thể cố tình hơn.
Cho đến tận khi nhìn thấy Thịnh Tử Viêm đi vào trong nhà hàng, Giang Chấp mới yên tâm rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.