Chương 305: AI KHÔNG RỜI XA ĐƯỢC AI CHỨ!


Giang Chấp chưa bao giờ kể về quan hệ giữa anh và Tiết Phạn trước mặt họ, thì tức là từ tận đáy lòng anh không muốn để họ biết sự thật8 này. Mà cô cũng không muốn để Giang Chấp biết chuyện mình nghe trộm, nhưng cũng không muốn nghe thấy mọi người xung quanh lấy Tiết P3hạn ra để nói nọ nói kia.

Cũng không biết là vì cô biểu hiện quá tự nhiên hay bởi vì tối nay do chuyện hang đá bị đóng lại kh9iến tâm trạng của mọi người đều không thoải mái nên muốn tìm một ngòi nổ, thế nên chủ đề liên quan đến Tiết Phạn không hề được dập xu6ống.

Tiêu Dã bốc mấy hạt lạc xoa xoa trong tay, để lộ ra phần nhân trắng mập bên trong. Anh ấy thổi nhẹ một cái, vỏ lạc vụn b5ay tứ tung.

Làm ngành này của chúng ta đâu có dễ dàng như vậy? Sạt lở núi, lũ lụt, sập hang, tìm mỏ thuốc màu bị mắc kẹt… Tất cả những vấn đề này chúng ta cũng đều có thể bắt gặp, nhưng phàm chỉ cần hiểu một chút kiến thức thông thường là đều có thể né tránh nguy hiểm phải không, sao chỉ có ông Tiết Phạn đó là không tránh được vậy? Bao nhiêu năm qua sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, tôi bắt đầu nghi ngờ trong chuyện này không biết có điều gì khuất tất không đấy!

Giang Chấp cúi đầu uống rượu từ đầu tới cuối. Anh chẳng ăn món gì, chỉ nhấp hết ngụm rượu này tới ngụm rượu khác, cốc cũng đã thấy đáy rồi.
Thịnh Đường không uống rượu, cả bàn ăn chỉ có cô là tỉnh táo nhất. Cô liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Dã, tỏ ý bảo anh đừng nói gì nữa. Ai ngờ ở đầu kia Kỳ Dư lại tò mò hỏi:
Khuất tất gì cơ?

Anh ấy cười khẩy:
Đó là vì Viện không cho anh thời gian. Có thời gian rồi, những chỗ Tiết Phạn không thể khôi phục được anh cũng có thể khôi phục. Anh không tin hang số 0 thật sự tà ma.

Thẩm Dao thở dài:
Tôi cũng không tin trên đời này có ma, tuy rằng hiện tại tình trạng của hang số 0 rất giống với chuyện xảy ra năm đó…


Là tự ông ta xui xẻo, gặp phải tai nạn rồi mất tích, sao lại kéo cả hang đá vào chịu trách nhiệm được?
Có thể nhìn ra được tâm trạng của Tiêu Dã tệ đến cực điểm, cộng thêm vừa uống một chút rượu nên bắt đầu ăn nói không cần suy nghĩ…
Thịnh Đường không nhịn nổi nữa:
Kỳ Dư, anh không nhiều chuyện một chút sẽ chết phải không?

Kỳ Dư uống một ít rượu vào không còn sợ Thịnh Đường nữa:
Anh hỏi một chút thì có làm sao?


Giáo sư Tiết Phạn hết lòng hết sức vì hang số 0, các anh lại mang người ta ra làm chủ đề bàn tán? Không thấy thất đức hay sao?
Thịnh Đường không vui.
Tiêu Dã đang ngồi ăn lạc, lại uống gần hết nửa cốc rượu rồi hỏi Thịnh Đường:
Thần tượng của em không phải Fan thần hay sao? Sao giờ lại thành Giáo sư Tiết Phạn thế hả? Đường Đường, bọn em nói chuyện như vậy không phải là bàn tán lấy vui, đây là cách trao đổi học thuật bình thường. Em nghĩ mà xem, ai ai cũng nói Giáo sư Tiết Phạn bị mất tích ở hang số 0, nhưng địa thế của hang số 0 chúng ta đều biết rõ, mất tích kiểu gì được? Thế nên trong câu chuyện này nhất định còn điều gì chúng ta vẫn chưa biết, đây chính là điều khuất tất mà anh vừa nói?



Có thể có khuất tất gì? Hai anh đủ rồi đấy, đừng có uống chút rượu vào thì bắt đầu ăn nói thiếu suy nghĩ.
Thịnh Đường nhíu mày quát lạnh lùng:
Chúng ta bây giờ đang bàn tới chuyện của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm, đừng trành sang những chuyện không liên quan!



Sao lại không liên quan?
Rượu bắt đầu bốc lên trong cơ thể Kỳ Dư:
Chẳng phải cũng có liên quan tới hang của chúng ta hay sao?


Tuy rằng La Chiếm cũng đã uống rượu nhưng so với Kỳ Dư vẫn được coi là tỉnh táo, nhìn thấy phản ứng của Thịnh Đường và sắc mặt u ám của Giang Chấp mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, anh ấy bèn dùng cánh tay huých nhẹ vào Kỳ Dư.


Nào nào nào, uống rượu ăn thịt.
Dứt lời, anh ấy gắp một miếng gà sa mạc to tướng bỏ vào đĩa của Kỳ Dư.

Nhưng quả thật phải nói rằng bản lĩnh chui vào hang đá của Kỳ Dư rất ổn nhưng khả năng quan sát sắc mặt người đối diện thì không phải tệ bình thường. Anh ấy tự động tảng lờ những lời La Chiếm nói nhưng không tảng lờ được miếng gà trong đĩa.

Anh ấy nhét vào miệng, lúng búng nói:
Tôi bỗng dưng nhớ tới bức bích họa trong chùa mà hai năm trước tới hỗ trợ, vốn dĩ vẫn thuận buồm xuôi gió, sau đó lại xảy ra chuyện bị ăn trộm…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.