Chương 306: AI KHÔNG RỜI XA ĐƯỢC AI CHỨ!


Bất thình lình, cực kỳ đột ngột.

Đánh cho Tiêu Dã không kịp phòng bị, cộng thêm cú đấm của Giang Chấp cũng không hề nhẹ tay, khiế8n cả người anh ấy loạng choạng, cả người cả ghế đồng thời ngã vật ra đất, chân đá vào bàn, mấy chiếc cốc mấy chiếc đĩa trên bàn va vào n3hau choang choang.
Mấy người khác ngồi quanh bàn đều ngẩn người ra cả, sau đó lập tức phản ứng lại. La Chiếm đứng gần Tiêu Dã nh9ất, vội vàng tiến tới đỡ anh ấy dậy. Thịnh Đường cảm thấy da đầu căng ra từng cơn, cô lập tức giữ rịt lấy cánh tay của Giang Chấp.
<6br>Xung quanh những người khác cũng đang lục tục đi lên, nhìn thấy cảnh này bèn kêu thét lên một tiếng rồi tránh ra rất xa, nhưng không 5đi hẳn mà đứng lại hóng chuyện.
Tiêu Dã đang yên đang lành phải chịu một cú đấm, ngồi dưới đất ngây ra giây lát, sau đó bò dậy gào lên với Giang Chấp:
Mẹ kiếp, cậu bị điên à!

Những người khác vừa kéo vừa lôi Tiêu Dã đi, tránh về khu chung cư cùng một thời điểm với Giang Chấp.
Thế nên tới khi Tiêu Dã về đến chung cư, anh ấy lại đá một cước vào cửa nhà Giang Chấp, đứng ở bên ngoài gào lên rất to:
Giang Chấp, cụ nhà cậu! Lăn ra ngoài này cho ông!

Sau đó bị La Chiếm liều mạng lôi đi…
Thịnh Đường vẫn luôn đứng sát dựa vào cửa, nghĩ bụng nếu Tiêu Dã thật sự không định thôi chuyện này mà xông vào trong, cô cũng phải giúp anh chặn lại. Sau khi nghe thấy ngoài cửa không còn âm thanh nào nữa, cô cuối cùng mới có thể thở phào.
Cô quay lại nhìn Giang Chấp, anh đang ngả người vào sô pha, cả người trông rất rã rời, lại có chút men rượu. Anh nhắm mắt lại, lồng ngực lên xuống theo từng nhịp thở. Khóe miệng anh có vết bầm tím, nắm đấm gác trên sô pha vẫn còn nắm chặt, các khớp xương ngón tay đỏ rực lên.
Tối nay quả thực Thịnh Đường đã được mở rộng tầm mắt.
Thịnh Đường hiểu anh, bình thường anh không uống dù chỉ một giọt rượu, nhấp nửa cốc rượu là ngã ngay. Hôm nay trông có vẻ như anh đã uống đến ba, bốn cốc. Anh vung được nắm đấm vào Tiêu Dã một phần vì cái miệng của Tiêu Dã quá đáng đấm, phần còn lại cũng vì có chút men trong người.
Cô lấy tăm bông thấm chút oxy già. Vừa chạm vào khóe miệng của anh, anh đã lập tức mở mắt ra.
Cô đã nghĩ là trai đẹp thì thường sẽ không đánh nhau, chỉ như cái gối thêu hoa, trông thì đẹp thực ra mềm oặt. Ai ngờ hai người này khi đánh nhau người này tàn nhẫn hơn người kia. Những cú đấm ấy vung ra khiến cô nhìn mà xót xa.
Hai gương mặt đẹp trai biết bao…
Dứt lời, anh ấy hất tay của La Chiếm ra, lao thẳng về phía Giang Chấp.
Xung quanh lại liên tục la ó rần rần.
Không thể cùng đoàn kết chống lại bên ngoài hay sao?
Thịnh Đường thở dài, đi lấy hộp bông băng ra.

Dám đánh ông hả! Giang Chấp, cụ nhà cậu! Mẹ kiếp, chuyện này cậu không xong với tôi đâu! Mẹ kiếp, giải tán thì giải tán, ai không rời xa được ai chứ!

Câu nói này cũng là câu Giang Chấp nói khi bồi thêm cú đấm thứ hai.

Rách da chảy máu rồi, để em khử trùng cho anh.
Thịnh Đường tỉ mỉ quan sát khóe miệng của anh, rồi lại nói:
Lát em lấy thêm hai quả trứng gà lăn cho anh, nếu không ngày mai sưng to lên đấy.

Ở nhà bên kia, Tiêu Dã cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Bên này dù đã đóng kín cửa nhưng vẫn nghe được những tiếng gào rú tru tréo ở bên đó, cộng thêm những câu chửi bới, nạt nộ Giang Chấp…
Giang Chấp đón đợi, lập tức túm lấy cổ áo của Tiêu Dã, không cần nói nhiều, lập tức mạnh mẽ bồi thêm một cú đấm nữa…
Cục diện sau đó hỗn loạn đến mức nào, Thịnh Đường chẳng còn tâm trạng đâu để theo dõi. Chỉ biết rằng tới cuối cùng khi mọi người kéo được Tiêu Dã và Giang Chấp ra, bàn ghế cái thì đổ, cái thì bị lật ngửa, bát đĩa vỡ đầy dưới đất, thức ăn và rượu cũng vung vãi khắp nơi.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn cứ nhắm nghiền mắt, đầu mày chau lại rất chặt.
Một khoảng thảm khốc.
Thịnh Đường kéo Giang Chấp trở về nhà của anh.
Lúc đó giọng anh cực kỳ lạnh, anh nói với mọi người:
Một nhóm được thành lập tạm thời thì có tình cảm sâu đậm đến mức nào? Giải tán thì giải tán, mỗi người có tương lai của riêng mình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.