Chương 343: LẠI THÊM MỘT NGÀY KHÔNG CÓ TÊN Chương


Trong phòng còn có mặt người khác.

Ông chủ vác hai cái máy sưởi vào phòng, bà chủ thi thoảng lại lên xem nước nóng có đủ hay không,8 nếu không đủ bà sẽ giúp họ đổ thêm. Khương Tấn và cô Bạch cũng từng tới thăm. Cô Bạch thấy Thịnh Đường được truyền nước mà nhiệt độ cơ th3ể vẫn không hạ xuống chút nào thì nhất thời khá lo lắng.
Khương Tấn nhìn quanh một vòng, lại nói:
Chỉ có một chiếc giường, chắc là anh cũng không tiện ngủ lại, hay là bảo ông chủ chuyển chiếc giường quân đội lên đây?

Giang Chấp không ngừng tay, đáp một câu
Không cần đâu
:
Tối nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy, không ngủ được đâu. Nếu thật sự buồn ngủ quá thì trên giường vẫn còn chỗ.

Mọi chuyện phải kể lại bắt đầu từ giấc mơ anh gặp phải lúc nửa đêm.
Cụ thể đầu đuôi giấc mơ như thế nào anh không nhớ nữa, chỉ nhớ anh cũng đang ở trong mộ, một mộ thất không rộng lớn lắm. Trong mộ thất có một cỗ quan tài cũ kỹ. Anh tiến lên, nhưng phát hiện người nằm bên trong là Thịnh Đường.

Có cần tiêm thêm một mũi hạ sốt không? Hay là đổi bác sĩ khác xem sao?
9
Toàn bộ sự tập trung của Giang Chấp đều đặt cả vào Thịnh Đường. Anh luồn tay vào trong bộ đồ ngủ của cô, lấy cặp nhiệt độ ra, nhìn6 nhanh rồi nói:
Cần tìm bác sĩ cũng đã tìm rồi, bác sĩ nói là cảm lạnh, qua đêm nay theo dõi xem tình hình thế nào.

Bà chủ tinh ý, từ lâu đã nhìn ra vấn đề, bèn đánh mắt lườm ông chủ, tỏ ý bảo ông im lặng đi. Ông chủ này là mẫu đàn ông hiền lành và ngốc nghếch điển hình, ông nhíu chặt mày lại, tựa hồ có thể kẹp chết một con muỗi.
Giang Chấp lại nói:
Giả sử có bị mộng du thật thì sau một hồi ầm ĩ thế này cũng phải tỉnh rồi.

Chỉ một lúc như thế là anh choàng tỉnh khỏi cơn mơ. Còn chưa kịp cảm nhận cái sảng khoái như mùa xuân sau khi thức tỉnh khỏi một cơn ác mộng, anh đã loáng thoáng nghe thấy một tiếng hét kinh người!
Anh không nghe rõ đối phương đang hét cái gì, nhưng nghe rõ là tiếng của Thịnh Đường.
Cô Bạch kéo kéo Khương Tấn, rồi nói với Giang Chấp:
Cũng phải ăn chút gì chứ, đừng để Đường Đường còn chưa khỏi bệnh lại đến lượt anh ngã bệnh. Để tôi bảo ông chủ làm mấy món thanh đạm, anh cũng ăn chút đi.

Giang Chấp cảm ơn.
Về lý mà nói chẳng lẽ không nên gọi điện thoại xác nhận với người thân hoặc bạn bè thân thiết của cô gái này sao?
Giang Chấp không buồn ngước mắt lên:
Tôi biết.

Khương Tấn ngẫm nghĩ rồi tiến lên trước, nói:
Để cô Bạch chăm sóc Đường Đường cho, dù sao cũng là nữ giới với nhau, tiện hơn.


Không cần đâu.
Giang Chấp buông một câu hờ hững.
Là Mạc Họa gọi điện thoại tới.
Bà nói di động của Thịnh Đường tắt máy, bà đành gọi cho anh, rồi hỏi anh: Sao Thịnh Đường lại theo anh đi tới Đông Bắc?
Lúc đó ở trong mơ, anh cảm thấy máu trong người đều lạnh ngắt đi. Anh liều mạng kéo đẩy Thịnh Đường, nhưng Thịnh Đường như bị đóng đinh trong quan tài vậy, không sao ra được. Có điều cô vẫn đang tỉnh táo, cô vươn tay về phía anh, rưng rức khóc nói với anh: Sư phụ cứu em, em sợ lắm, em lạnh quá…
Anh dùng sức kéo cô, vừa kéo vừa dỗ: Tiểu Thất, đừng sợ…
Mọi chuyện là thế nào ư?
Giang Chấp cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, cô Bạch nói một câu:
Giáo sư Giang, anh có bất kỳ điều gì cần cũng có thể nói với chúng tôi nhé. Bây giờ thời tiết ở Đông Bắc rất lạnh, có thể vì Thịnh Đường mới tới lần đầu nên chưa thích ứng được ngay.

Giang Chấp không lên tiếng.
Vừa nghe đến chuyện Thịnh Đường đổ bệnh, Mạc Họa liền sốt sắng ngay, trong ngữ khí lập tức xuất hiện sự chất vấn…

Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Sao vừa mới tới đã đổ bệnh?

Họ truyền nước cho cô, cũng đã tiêm cả thuốc hạ sốt nhưng hiệu quả không rõ ràng. Cơn sốt lui đi được hai tiếng đồng hồ thì vẫn bùng trở lại.
Một người đang bình thường yên ổn sao ngủ một giấc lại chạy xuống quầy bar ở tầng một chứ, còn nằm ngay ở đó? Phản ứng đầu tiên của bà chủ là Thịnh Đường mắc chứng mộng du, nửa đêm nửa hôm bò dậy mộng du xuống dưới tầng.
Nhưng Giang Chấp phủ nhận điểm này, anh nói cô không hề có chứng mộng du.
Khi Giang Chấp nói câu này, cũng đúng lúc ông chủ có mặt trong phòng, nghe khẩu khí kiên quyết của Giang Chấp, ông chủ hỏi anh bằng nét mặt khó hiểu: Làm sao cậu biết cô ấy không mắc chứng mộng du?

Tôi vẫn chỉ có một câu nói đó thôi, khi nào cậu chưa đưa ra được sự lựa chọn, tôi không hy vọng Đường Đường bị tổn thương.

Nhất thời Giang Chấp không biết nên nói gì, chỉ có thể đáp lại một câu: Cháu hiểu ạ. Sau đó lại xin lỗi thêm một câu nữa.
Anh xoa tay và chân của Thịnh Đường, đều lạnh như băng, chứng tỏ nhiệt độ vẫn đang tăng cao, chưa đạt đến mức tỏa nhiệt. Anh cũng chẳng màng tới ánh mắt của cô Bạch hay Khương Tấn. Anh vòng qua cuối giường ngồi xuống, đưa tay kéo chân của Thịnh Đường kê lên chân mình, rồi xoa xoa cho cô, xoa xong một bên thì đổi qua bên kia, cứ thế xoa qua xoa lại hai chân, cố gắng xoa thật nóng lên.
Khương Tấn còn muốn nói gì đó nhưng cô Bạch đưa tay huých anh ấy rồi lắc đầu ra hiệu.
Lúc nhận điện thoại, Giang Chấp đang đứng bên cạnh cửa sổ, cách một khoảng so với chiếc giường. Cô Bạch và Khương Tấn đã để hoa quả lại và rời đi, căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, giọng Mạc Họa trong điện thoại tuy không có sự oán trách nhưng cũng có chút không vui phần nào.
Giang Chấp trầm mặc một lúc, rồi xin lỗi Mạc Họa, nói đáng lẽ chuyện này anh nên lập tức gọi điện thoại thông báo ngay cho bà, nhưng vì quá nhiều chuyện bộn bề nên anh bẵng đi mất. Ở trong điện thoại, Mạc Họa nói một câu đầy ý tứ sâu xa: Về điểm này, cậu giống đặc bố của cậu.
Câu này thì không sai.
Ông chủ nghe xong cũng không băn khoăn nữa.
Giang Chấp không phản bác, chỉ lặng yên lắng nghe.
Mạc Họa khẽ thở dài, nói bà gọi điện thoại đến không có ý trách móc, chỉ cảm thấy một là mùa này Đông Bắc vốn đã lạnh giá, còn đi xuống dưới mộ, sợ Thịnh Đường chịu không nổi khổ cực như vậy; hai là…

Khi di động đổ chuông, đúng lúc Giang Chấp đang đo nhiệt độ cơ thể cho Thịnh Đường, dùng loại cặp nhiệt độ truyền thống có chứa thủy ngân bên trong một ống thủy tinh mảnh, cần phải kẹp dưới nách. Loại này yêu cầu độ chính xác cao hơn nhiều so với nhiệt kế điện tử.
Khương Tấn nhìn nhanh chỗ trống còn thừa ra bên cạnh Thịnh Đường.
Đây đúng là một chiếc giường đôi không sai…
Còn sốt, vẫn5 chưa hạ được là bao.
Nhìn động tác vừa rồi của Giang Chấp, cô Bạch lặng lẽ trao đổi một ánh mắt với Khương Tấn.
Khoảnh khắc đó, trái tim anh cũng run rẩy theo. Anh vô thức nhớ tới cơn ác mộng trước khi bừng tỉnh.
Thịnh Đường hôn mê bất tỉnh, khi anh bế được cô quay trở về phòng thì cô bắt đầu mê man sốt. Bác sĩ đã tới khám, cũng đã kiểm tra, về cơ bản phán đoán rằng cô bị cảm lạnh rồi dẫn tới sốt cao.
Giang Chấp run người, ngồi bật dậy, với vội quần áo rồi lao thẳng ra ngoài.
Khi anh tìm ra được Thịnh Đường, cả người cô mềm nhũn ra, nằm ngất bên cạnh quầy bar, gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Khi Giang Chấp bế bổng cô lên, bỗng cảm thấy toàn thân cô lạnh toát.
Ở đầu kia, Mạc Họa cũng không đành lòng. Người ta thì khách sáo lịch sự như thế, xin lỗi hết câu này tới câu khác, bà cũng đành lòng dồn ép người ta quá đáng. Bà chỉ bảo Giang Chấp đưa di động cho Thịnh Đường, bà muốn nói với cô mấy câu.
Giang Chấp không giấu gì Mạc Họa, anh nói cụ thể tình hình trước mắt của Thịnh Đường.
Giang Chấp nói với bà chủ: Tôi thấy dưới tầng một có camera, có thể trích xuất dữ liệu cho tôi xem một chút không?

Bà chủ cực kỳ hợp tác, một là lo lắng cho sự an toàn của khách, hai là cũng muốn làm rõ sự tình câu chuyện. Bà là người làm ăn, hoàn toàn không muốn gây ra những phiền phức không đáng có.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.