Chương 344: HAY LÀ CÁC CÔ GÁI CŨNG THỬ XEM SAO?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1738 chữ
- 2022-02-06 09:30:08
Ông ấy thầm nghĩ trong bụng: Không phải mộng du lại không có bệnh tật gì, là một người bình thường ai lại nửa đêm đi loăng quăng xuống dưới t8ầng một chứ?
Camera đã ghi lại hết toàn bộ các hành động của Thịnh Đường, từng nhất cử nhất động đều khiến người bên ngoài xem cảm t3hấy quái dị.
Đây là loại bệnh gì?
Đối với quá trình sinh bệnh và kết luận bệnh vừa không có logic vừa quái đản này, Giang Chấp nhất thời thật sự không thể trình bày được rõ ràng với Mạc Họa, bởi vì đến tận bây giờ, đến chính anh cũng không hiểu được rốt cuộc Thịnh Đường đã nhìn thấy thứ gì mà lại có thể vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Bà chủ nói với Giang Chấp, Tây y nhìn bệnh rất bề ngoài, chữa dấu hiệu chứ không chữa bản chất. Bà tìm một thầy thuốc Đông y già rất có danh tiếng ở đó tới bắt mạch cho Thịnh Đường. Giang Chấp không có nhiều hiểu biết về Đông y, không thể nói được là có tin tưởng hay không, tóm lại có thể chữa khỏi bệnh cho Thịnh Đường là được.
Ông thầy thuốc Đông y đó khá thần thánh, vừa bước vào phòng nhìn thấy sắc mặt Thịnh Đường liền nói ngay: Cô gái này gặp phải chuyện gì rồi sao? Cảm xúc thay đổi đột ngột như vậy, công năng khí huyết đều hỗn loạn hết cả rồi.
Thịnh Đường nhìn thấy mà liên tục kêu ầm lên:
Ôi trời đất mẹ ơi, như vậy cũng được sao! Anh bảo cô gái đó liệu có bị nhiễm vi khuẩn HP không?
Sau đó cô lại cực kỳ thành khẩn nói với anh:
Sư phụ, nếu có một ngày anh bị bệnh, không thể tự ăn uống, em cũng sẽ chăm sóc ông anh y như vậy…
Đến cả thầy thuốc Đông y cũng nói đây không phải bệnh thật, uống vài thang thuốc bắc điều chỉnh một chút là được. Còn về việc hôn mê, thì thầy thuốc Đông y nói cứ uống thuốc xem sao, khi nào khí huyết điều hòa rồi tự nhiên sẽ tỉnh lại.
Nghe xong, Mạc Họa trầm mặc một lúc rồi mới nói: Giang Chấp à, không phải tôi trách cậu, cậu tự nói xem điều kiện ở dưới mộ như thế nào. Đường Đường là con gái, sao có thể chịu đựng được? Nếu cậu thật sự muốn tốt cho nó thì không nên để nó xuống mộ cùng cậu. Một người bình thường hừng hực sức sống là thế, vừa mới lao tới với cậu đã đổ bệnh rồi.
Có lẽ vì phát hiện di động không mở lên được, qua camera lại thấy Thịnh Đường với tay về phía chiếc máy bàn. Khi đó Giang Chấp đã có một dự cảm, cô đang muốn gọi điện thoại cho mình.
Tóm lại gọi một lúc khá lâu thì cô dừng lại, nhìn ra rõ ràng là cơ thể cô cứng đờ lại, sau đó dường như cô đã hét lên một tiếng rất to…
Bà chủ huých nhẹ vào người anh một chút, tỏ ý bảo anh đừng lên tiếng.
Thầy thuốc Đông y cũng chẳng đoái hoài tới anh, sau khi bắt mạch xong cả hai tay, ông ấy nói một câu:
Tôi cần kiểm tra bựa lưỡi của cô ấy.
Nói xong, ông ấy ngước mắt lên nhìn Giang Chấp.
Cô cầm ống nghe lên, lại giống như đã nghe thấy điều gì đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Nhưng ở trong tư liệu camera, n9goài cửa chẳng có gì cả.
Cô đứng ở quầy bar đó thêm một lúc, từ góc của camera không nhìn rõ được những biểu cảm trên gương mặt cô. 6Cô cứ thể quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn mãi nhìn mãi rồi rút một thứ từ trong túi quần ra.
…
Khi đặt cô nằm lên giường, Giang Chấp tiện tay rút di động ra. Nó tắt ngấm, về sau anh đã kê nó lên đầu một chiếc giường khác để sạc điện.
Ánh mắt Giang Chấp lại hướng về phía bát cháo đó…
Anh bất thình lình nhớ ra một chuyện.
Thầy thuốc Đông y gật gù: Cô bạn gái nhỏ này của cậu khá nhiều tâm sự, chỉ là ngoài mặt trông vẫn cười cười nói nói, trên thực tế chuyện gì cũng đều giấu cả vào trong lòng. Bây giờ thận khí của cô ấy đang không đủ, cộng thêm khí huyết mất cân bằng, máu trong tim thiếu hụt… Có lẽ tối qua cô ấy vừa hoảng sợ lại vừa vui mừng.
Sao có thể vừa hoảng sợ vừa vui mừng chứ…
Anh ngồi xuống đầu giường, kéo cô ngồi dậy dựa vào lồng ngực mình, vòng cánh tay ra phía trước, lấy ngón cái và ngón trỏ giữ cằm dưới của cô. Ban đầu anh không dám dùng nhiều sức, sau đó thấy thầy thuốc Đông y cứ nhìn mình chằm chằm, không còn cách nào khác, anh mới hơi dồn sức một chút.
Quan sát bựa lưỡi như thế này có hơi tốn sức, nhưng còn hơn không nhìn thấy cái gì. Thầy thuốc Đông y hướng ánh mắt về phía ánh sáng để quan sát, rồi gật đầu. Giang Chấp lập tức buông tay, bấy giờ mới phát hiện ra lòng bàn tay anh đã đổ đầy mồ hôi.
Bà chủ mới kêu một tiếng
Ôi trời đất ơi
, rồi hét lên rất lớn: Đúng quá rồi, nửa đêm hôm qua em gái này bò dậy đi loăng quăng lung tung ở dưới tầng một, cứ như bị rớt mất hồn vậy!
Thầy thuốc Đông y không lên tiếng, ông ấy ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, kéo cổ tay Thịnh Đường qua, bắt mạch.
Anh nói trong điện thoại:
Tiểu Thất bị cảm lạnh, ban nãy vừa uống thuốc và ngủ rồi ạ.
Còn có thể nói gì đây?
Sau đó nữa, Giang Chấp nhìn thấy mình xuất hiện trong camera.
Một giây trước khi anh đi xuống nhà, Thịnh Đường đã ngã gục xuống đất, không có bất kỳ tác động ngoại lực nào, giống như cô đã dốc hết toàn bộ sức lực của cơ thể, rồi lập tức ngã bệt xuống vậy.
Nhai nát rồi mớm ư?
Cô không nuốt xuống thì còn có cách nào khác?
Giang Chấp lại xin lỗi rối rít, đồng thời hứa hẹn với Mạc Họa mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thịnh Đường.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Giang Chấp hít sâu một hơi, khi thở hắt ra ít nhiều đã làm dịu đi được cảm giác bí bách nơi lồng ngực. Tuy rằng Mạc Họa không nói thêm gì nhiêu nhưng rõ ràng rất không vui.
Bà chủ cũng không lên tiếng nữa, thầy thuốc Đông y khám bệnh rất kỵ có tiếng ồn ào.
Lúc đổi sang tay kia, thầy thuốc Đông y hỏi một câu:
Cô gái này bình thường ăn uống ra sao? Có hiểu sở thích và sở ghét của cô ấy không?
Chuyện kể rằng có một đêm Đường Tiểu Thất gõ cửa phòng anh, nói với vẻ tội nghiệp rằng mình đói đến phát hoảng, sống chết kéo anh đi ăn khuya.
Trong cửa tiệm đó không biết đang bật bộ phim gì, tóm lại là cảnh nam chính bị thương không ăn được, nữ chính phải mớm bằng miệng cho anh ta.
Đêm xuống, bà chủ bê một bát cháo trắng, màn thầu cùng dưa chua lên, bảo Giang Chấp cố gắng ăn lấy một chút. Giang Chấp mải mê chăm sóc Thịnh Đường, sau khi miễn cưỡng mớm được cho cô uống chút thuốc bắc, bây giờ nhiệt độ cơ thể cô đã ít nhiều ổn định hơn một chút rồi.
Thuốc bắc còn khá dễ mớm, nước sền sệt, Giang Chấp quay đầu nhìn bát cháo trên mặt bàn… Cũng không quá loãng. Còn cái bánh màn thầu đó nữa, to gần bằng mặt người rồi…
Bà chủ
Ấy
một tiếng và nói:
Tôi nghĩ là không thể cứ truyền nước cho cô bé mãi được. Trong nồi tôi còn đang hầm canh gà. Cậu đút cho cô ấy ăn trước lót dạ, nếu thật sự không được thì cậu nhai nát màn thầu ra mớm cho cô ấy. Thằng nhà tôi hồi nhỏ không thích ăn cơm tôi đều phải đút như thế đấy.
Khi trong phòng chỉ còn lại Giang Chấp và Thịnh Đường, bên tai Giang Chấp vẫn còn vọng lại câu nói của bà chủ…
Bà chủ nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, dựa vào tủ đầu giường. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Khẩu vị gì đó đều rất tốt, sở thích thì… Tôi không thấy cô ấy đặc biệt yêu thích một món ăn gì, thi thoảng khá thích ăn cay.
Ông thầy thuốc lại im lặng.
Giang Chấp có chút sốt ruột:
Thầy thuốc, cô ấy…
Lúc đó quan hệ giữa anh và cô còn chưa xác nhận rõ ràng. Anh cảm thấy, cô thật lòng chỉ coi anh như một người thầy, một người thần tượng. Lúc đó anh đánh mắt nhìn màn hình, nghĩ bụng nếu nam chính là anh, nữ chính là Thịnh Đường… Bụng dưới lập tức thắt lại một chút.
Anh bực dọc nói: Em coi anh là ông già bảy tám chục tuổi không thể tự chăm sóc cho chính mình à?
Anh cẩn thận đỡ cô nằm xuống. Giang Chấp hỏi thầy thuốc Đông y rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Thầy thuốc Đông y hỏi anh: Hai người đã cãi nhau sao?
Giang Chấp nói: Không có.
Nhìn kỹ thì đó là chiếc điện thoại di 5động.
Cô ấn một lúc…
Giang Chấp ngây ra giây lát, sau khi sực tỉnh mới tiến lên trước, nhưng nhất thời cũng chưa biết phải xoay sở thế nào cho ổn nhất. Thầy thuốc Đông y cười ha ha nói:
Thương bạn gái, sợ cô ấy đau hả? Đến lúc cần cạy miệng ra thì vẫn phải cạy miệng ra thôi, đây là chữa bệnh, đừng có bóng ma tâm lý.
Nói thật lòng, anh thật sự không đành lòng cạy miệng rồi móc lưỡi của cô ra. Cô còn ít tuổi như thế, lại còn rất tiểu thư, bình thường anh động hơi mạnh vào cô một cái, cô đã đau tới nhe răng lè lưỡi rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.