Chương 350: KHỔ QUÁ ĐI MẤT


Những ngọn đèn trong phòng chưa tắt hẳn, vẫn còn giữ lại một ngọn đèn đầu giường, ánh sáng to bằng hạt đậu, yếu ớt như mộ8t con đom đóm vậy nhưng lại mang màu vàng trứng gà ấm áp.

Ngoài cửa sổ có lẽ trời đã nổi gió.
Giang Chấp ngước mặt lên, quan sát cô rất kỹ.
Cô ở gần trong gang tấc, đến hơi thở nhẹ nhàng cũng như đang vuốt ve bờ môi anh.
Giang Chấp hơi áp sát gương mặt xuống một chút nữa, cũng hiểu rằng bây giờ đầu óc cô đang không được tỉnh táo, nhưng anh cảm thấy cô như thế này rất thú vị.
Anh nhìn cô chăm chú, cười khẽ:
Nhìn thấy rồi.

Thổi cho n3hững viên sỏi vụn bay tứ tung, đập loạn xạ lên khung cửa sổ, vang lên những âm thanh rất khẽ khàng. Thi thoảng cũng có t9iếng gió rít gào, vù vù thổi qua.
Trong phòng thì tĩnh mịch.
Cô ấy chính là của mày, bất kể là sớm hay muộn, cũng sẽ là của mày!
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Thịnh Đường ngủ yên ổn, bấy giờ Giang Chấp mới xuống giường, đi vào phòng tắm.

Trước đây có cô gái theo đuổi anh.
Hoàn toàn không có phản ứng gì với sự nhiệt tình của anh.
Còn anh, đang thèm khát cơ thể trẻ trung xinh đẹp của cô, lúc này chỉ muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Anh xối thẳng nước lạnh lên người, vào một ngày thời tiết giá rét thế này nhưng anh lại chẳng cảm thấy lạnh.
Dường như da thịt nóng rẫy và dòng máu sục sôi trong cơ thể chỉ có thể được dập tắt dựa vào làn nước băng giá này.
Nhưng, cũng chính vào khoảnh khắc này, anh cảm thấy mình bỉ ổi đến tột cùng.
Thịnh Đường lại ngủ thiếp đi.
Duy chỉ có tia sáng đó như mọc thêm chân, b6ò lên chân mày đuôi mắt của Giang Chấp, rọi sáng cái dịu dàng trong ánh mắt anh nhìn cô, soi rõ sống mũi cao thẳng và bờ5 môi với độ cong gợi cảm. Khi du ngoạn xuống dưới, nó lại vẽ lên cánh tay tráng kiện và lồng ngực rộng lớn của anh.
Thịnh Đường nhìn mãi nhìn mãi, rồi nói trong mơ hồ mông lung:
Có yêu tinh, sư phụ… Anh nhìn thấy chưa?

Cuối cùng, Giang Chấp nằm trở lại giường, từ từ điều chỉnh lại nhịp thở.
Còn Thịnh Đường thì công khai, ngang ngược quấn lấy anh…
Đôi mắt Thịnh Đường dần dần nhắm lại, cô nói nhỏ:
Sẽ hút dương khí của sư phụ…

Giang Chấp chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô, ánh mắt chợt sâu thêm một tầng bậc. Yết hầu của anh khẽ trượt đi, anh thì thầm:
Cho em.
Dứt lời, anh không kìm được lòng mình đè cô xuống, hôn lên môi cô.
Môi lưỡi ấm nóng.
Giang Chấp như được rơi vào một miền dịu dàng, bàn tay bắt đầu luồn vào trong chăn một cách thiếu kiểm soát. Khoảnh khắc này anh cảm thấy cô gái bên dưới mềm mại như nước vậy.

Phải làm sao đây… Phải làm sao đây…
Cô lẩm bẩm, mắt mở hé lờ đờ.

Phải làm sao chuyện gì?
Giang Chấp khẽ cười.
Thịnh Đường như nghe thấy câu hỏi của anh, lại như không nghe thấy gì hết, thanh âm rất nhỏ:
Chạy đi… Cô ta để ý đến sư phụ rồi, để ý rồi… Còn không chạy sẽ… sẽ…


Sẽ thế nào?
Giang Chấp sát lại gần cô.
!!!
Chân Giang Chấp như mọc cánh. Một giây trước khi chiếc váy ngủ đang ở trên người cô bị đá bay qua, anh đã lao tới giữ nó lại, tránh để cảnh tượng Thịnh Đường cởi trần xuất hiện.
Giang Chấp nhắm mắt, nuốt nước bọt xoa dịu cổ họng khô ran, tiếng nói bị đè xuống trong lòng một lần nữa vang lên, là một con người khác bỉ ổi, vô liêm sỉ và hạ lưu của anh…
Nó đang nói: Mày giỏi lắm, đến thế này rồi mà vẫn nhịn được!
Lúc đó Giang Chấp ngây thơ tin theo lời nhận xét của cô ta.
Nhưng sau khi gặp Thịnh Đường rồi anh mới cảm thấy nó sai.
Theo đuổi đến mức anh thấy phát phiền, anh bèn hỏi cô ta bằng một thái độ cực kỳ khó hiểu: Tôi có điểm gì tốt vậy?
Cô gái chân thành trả lời: Em rất thích mẫu người luôn hờ hững, xa cách mọi thứ như anh, kiêu ngạo, tự tin lại tự giữ mình trong sạch.
Anh không thể tảng lờ Thịnh Đường, cũng không thể kiêu ngạo hay lạnh nhạt với cô, càng không thể giữ mình trong sạch khi ở trước mặt cô… Ở trong lòng anh có một con ma, từ ngày đặt cô vào trong trái tim mình, con ma đó đã không ngừng điên cuồng một ngày nào.
Lúc nào cũng dụ dỗ anh…
Anh nghĩ bụng, cũng may cô ngủ rồi, bằng không nếu cô vẫn còn kêu gào lạnh, mơ mơ màng màng lao vào lòng ôm lấy anh… Thì một trăm phần trăm là anh không thể kiềm chế được.
… Thế nhưng.
Anh đang nghĩ, cô là bạn gái của anh, thật sự không nhịn được cũng là chuyện bình thường.
Nhưng anh lại nghĩ, chính vì cô là bạn gái của anh, là người anh đặt sâu trong trái tim mình, là cô gái anh chỉ hận không thể trút hết ruột gan ra yêu thương nên anh mới càng phải trân trọng.
Sau khi Giang Chấp khó khăn lắm mới tự chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho mình, vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy cảnh tượng Thịnh Đường đá bay chân đi, đang cởi tuột quần áo trên người ra, vừa giằng xé vừa gào.

Nóng!

Cô cúi gằm xuống, dựa vào người anh, đổ không ít mồ hôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.