Chương 351: THỨ GỌI LÀ DUYÊN PHẬN, HY VỌNG CÁC BẠN CŨNG CÓ



Tôi cực kỳ thích ăn món cá giấm chua của nhà hàng này.
Cô gái cười hì hì.

Trình Tần cũng để kệ cô ấy. Cô nghĩ bụng nếu giờ này 8có Thịnh Đường ở đây, cô ấy tuyệt đối sẽ không lãng phí cái miệng của mình ở một nơi như thế này, cùng lắm thì với khả năng bếp núc học 3một biết mười của Thịnh Đường, cô ấy cũng sẽ tự làm ra được một đĩa cá giấm chua Tây Hồ ngon lành.
Thôi được rồi, thì nhường.
Nhưng cô ta thì cứ mặc sức nói chuyện một mình.
Tiêu Dã hiểu ý của cô, khoát tay, rồi nói một câu
Không thích hợp
. Sau đó lại nói tiếp:
Nhà anh ở đây mà.

Trình Tần chợt hiểu ra,

lên một tiếng.
Tiêu Dã cảm thấy mùi hương này khá quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra được đối phương là ai. Nhưng anh cũng không hề bài xích, anh vô thức vòng tay ra sau ôm, theo đà chạm được vào eo của đối phương.
Thon gọn, còn mềm mại nữa.
… Dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô bắt gặp anh đi xem mắt nữa.

Shit, AFK() rồi!
() Tình trạng khi một người chơi để máy treo không hoạt động trong một ván đấu.

Cơ mà đó là đối tượng của người anh em ấy à?

Trình Tần lại đánh mắt sang bàn của Tiêu Dã một lần nữa:
Không rõ nữa, có lẽ… là xem mắt chăng?

Tiêu Dã
ừm
một tiếng đáp lại nhưng động tác tay thì không chịu ngừng. Lát sau anh ngước mắt lên nhìn cô ta một cái thật nhanh, sau đó tầm mắt lại hướng xuống di động, nói với cô ta:
Em thích ăn gì cứ gọi nhé.


Vậy anh thích ăn gì?


Nhưng mà đội nhóm là như thế đấy, hợp lâu sẽ phân, phân lâu lại hợp, đều là vì nhiệm vụ thôi.
Trình Tần an ủi anh rồi hỏi tiếp:
Lần này anh về Hàng Châu là để xem mắt ư?

Lần trước video call cũng không nghe anh nhắc tới chuyện này.
Nhìn xuống
support
() của đội mình…
() Những người chơi cầm những vị tướng có nhiệm vụ chính là hồi máu và tấn công phụ cho chủ lực của đội được gọi là support, hay được viết tắt là vị trí SP.
Cô gái gập tờ thực đơn trong tay lại, đẩy ra trước mặt anh, nói với vẻ không vui:
Tiêu Dã, tôi không phải loại con gái không ai thèm đâu!

Cô ta giật lấy túi xách, đứng lên bỏ đi ngay.
Anh dẫn theo một cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ có cô gái đang chụp cảnh đem, có lẽ bất ngờ quay đầu lại phát hiện có một soái ca, di động bèn chuyển hướng, lặng lẽ
tách
một tiếng.
Trước kia anh chẳng tin vào mấy thứ mê tín này, nhưng hôm nay thì ít nhiều đã phải tin.
Cô gái đối diện ríu ra ríu rít, có vẻ rất hoạt bát. Độ tuổi cũng nhỏ, hai mươi… hai hay hai mươi ba? Anh không còn nhớ nữa. Tóm lại, sáng hôm nay trước khi ra khỏi nhà, mẹ anh dặn đi dặn lại cả ngàn lần là người ta còn trẻ, con phải nhường nhịn người ta một chút.
… Phần nhột nhất trên người Trình Tần nằm trên eo, người khác không thể tùy tiện chạm vào. Bây giờ bị Tiêu Dã ôm như thế này, cô liền không nhịn được cười, rụt người xuống né tránh bàn tay anh, đồng thời cũng buông hai tay mình ra.
Tiêu Dã quay đầu nhìn thấy người ấy là cô, nét mặt kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt là sự bất ngờ, mừng rỡ:
Trình Tần?

Đang mải nghĩ thì đôi mắt bị ai đó bịt chặt từ phía sau.
Dựa vào cảm giác tay thì đây là một cô gái, rất mềm mại, còn có hương thơm thoang thoảng xộc lên mũi.
Trình Tần ngồi chếch phía sau hai người họ, khá gần. Nhìn như thế này thì vừa bước vào, sắc mặt của Tiêu Dã có vẻ không thoải mái cho lắm, anh bày ra điệu bộ hờ hững và chán chường với mọi chuyện.
Sự thật chứng minh quả đúng là như vậy, anh vừa ngồi xuống ghế là bắt đầu dùng điện thoại, đầu cũng không buồn ngẩng lên.

Có phải anh không hứng thú gì với em không?
Cô ta hỏi anh.
Cô gái hỏi một cách thẳng thắn. Tiêu Dã càng không phải là một người thích giấu giấu giếm giếm. Anh dừng tay lại, đặt di động lên mặt bàn. Anh nói:
Em rất tốt, nhưng anh không muốn lừa dối em, anh cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau.

Từ lúc ngồi xuống, mắt phải của Tiêu Dã bắt đầu giật giật.
Giật mắt trái là phát tài, giật mắt phải là… xúi quẩy?
Tiêu Dã lắc đầu:
Anh về để…
Ngẫm nghĩ một chút, anh ấy cười khổ, bổ sung thêm hai chữ:
Đi làm.

Trình Tần ngẩn người, một lúc lâu sau mới bật ra một chữ
Hả?


Người anh em?
Cô gái đó nghi hoặc, sau khi ngoái lại nhìn nhanh thì quay đầu trở về, cười nói với Trình Tần:
Là anh em thật ấy hả? Tuy rằng không nhìn rõ gương mặt chính diện nhưng chỉ nhìn vóc dáng cũng là khá ổn đấy. Loại đối tượng này cứ đẩy ngã và lao tới chứ làm anh em cái nỗi gì.

Trình Tần im lặng liếc nhìn cô ấy.
Nhưng chỉ sau một cái nhìn, cô liền hứng khởi hẳn.
Nhà hàng không quá lớn, chỉ có một tầng, mô phỏng theo kiến trúc cổ, cửa sổ đều làm bằng gỗ thuần, mở rộng ra ngoài. Hàng Châu mùa này có một nền nhiệt rất dễ chịu với con người, chí ít đối với Trình Tần mà nói là khá thoải mái.
Cô ta muốn đi dạo phố, được, đi dạo phố; Cô ta muốn đi xem phim, ok, đi xem phim; Cô ta muốn đi ăn, cũng xong, đi ăn…
Giây phút này đây, Tiêu Dã cảm thấy đau đầu nhức óc, chỉ hận trước mặt không có một cái giường cho anh ngã thẳng xuống ngủ kềnh một giấc, hoặc, cũng có thể là nơi để anh yên tĩnh chơi một ván game.
Trình Tần
à
lên một tiếng:
Cũng là quyết định nhất thời thôi, cùng một đoàn Sáng tạo văn hóa tới tham dự một buổi triển lãm.


Em vào ekip Sáng tạo văn hóa rồi sao? Có phải em tính làm Sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng không?
Tiêu Dã hỏi.
Đang mải nghĩ thì chiếc chuôn9g gió trên cánh cửa của nhà hàng chợt kêu leng keng.
Có thực khách tiến vào dùng bữa.
Tiêu Dã cũng không đuổi theo.
Anh định bụng đợi cho cô gái ấy đi xa một chút rồi anh mới đứng lên ra về, dù sao thì ngồi ăn một mình trong nhà hàng trông cũng rất ngốc nghếch.
Tiêu Dã tức quá chửi thề một câu: Cậu bị ngu hả!
Bàn tay cầm đũa của cô gái đối diện chợt khựng lại, cô ta ngước mắt nhìn anh.
… Anh đã chọn chơi game thì tức là đã quyết định chẳng còn gì phải sợ.
Đội bạn lại chèn ép được họ chỉ trong vòng có nửa phút.
Anh hoàn toàn không hay biết gì, vẫn cắm cúi nghịch điện thoại.
Cô gái gọi anh: Tiêu Dã?
Cô gái ăn cá giấm chua cũng quay đầu lại nhìn theo hướng mà Trình Tần đang quan sát, sau đó hỏi cô nhìn cái gì vậy.
Trình Tần uể oải đáp:
Một người anh em, gặp mặt ở đây, cũng trùng hợp thật.

Tiêu Dã trợn tròng trắng lườm nguýt.

Trước đó em đâu có nói với anh em định tới Hàng Châu.
Anh chiếm thế chủ động.

Anh ăn gì cũng được.

Cô gái lật giở tờ thực đơn một lúc lâu, đành thôi, sau đó lại gọi anh thêm một tiếng. Tiêu Dã vẫn chỉ
ừm
, nhưng lần này không buồn ngước mắt.
Thấy vậy, Tiêu Dã liền nhíu mày:
Này này này, quá đáng rồi nhé, anh còn biết quê của em ở đâu mà em lại không biết anh người vùng nào hay sao?


Em có chọn anh làm đối tượng tìm hiểu đâu, biết nhiều như thế để làm gì?
Trình Tần lấy làm lạ, tiếp tục càm ràm anh:
Anh ấy à, đã đi xem mắt thì xem mắt cho đàng hoàng, xị cái mặt ra cho ai nhìn? Ai là con gái cũng có thể bị anh chọc tức đến mức sinh lý thất thường đấy.

Trình Tần cũng phục thật sự, nhà h6àng xưa cũ này chiếm được một vị trí hời có view Tây Hồ tuyệt đẹp, nhưng xét về hương vị quả thật không bằng mấy quán
ruồi muỗi
ven đư5ờng.
Cô cũng chỉ bâng quơ ngước mắt lên một chút.
Ngoài cửa sổ có những ngọn đèn màu, còn có cả vườn hoa riêng. Trong vườn um tùm hoa lá, thi thoảng còn có những người dạo Tây Hồ lượn lờ tới đây chụp một bức ảnh kỷ niệm. Ánh đèn màu soi sáng cả thảm cỏ, cũng rọi sáng gương mặt của từng cô gái thích chụp ảnh selfie.
Hóa ra người bước vào nhà hàng lại là Tiêu Dã.
Sắc mặt của cô gái rất khó coi:
Anh chịu ra gặp em chỉ để hoàn thành nghĩa vụ với gia đình thôi sao?

Tiêu Dã buông một tiếng thở dài:
Lệnh của cha mẹ khó cãi, nhưng anh lại không muốn dối gạt em.

Trình Tần cười nói:
Haizz, em muốn đó, thế nên chẳng phải đang chuẩn bị trước một số điều kiện ư, nhưng mà…
Nói tới đây, cô nhún vai:
Các anh tan rã cũng sớm quá, còn đang định cùng các anh kề vai tác chiến chứ.

Tiêu Dã im lặng, sắc mặt chợt trở nên ảm đạm hẳn.
Trình Tần chống hông ngồi xuống đối diện anh, nụ cười không hề bớt đi độ sắc nét:
Trùng hợp quá này, thế mà lại gặp được anh ở đây. Chuyện gì đây cậu chủ Tiêu, cậu tới Hàng Châu tìm ‘Bạch Nương Tử’ à?

Cô nói một câu bóng gió, cả nụ cười cũng trở nên mờ ám. Cô gái đi cùng với cô đã về rồi, thế nên cô chẳng ngại ngồi đây chém gió với anh.
Tiêu Dã cười khẽ nhưng không phải nụ cười chân thành từ tận đáy lòng. Anh nói:
Phải, anh đã rời khỏi Đôn Hoàng, quyết định quay trở về đây phát triển.


Trình Tần nhìn anh một lúc lâu, bỗng bật cười:
Anh thôi đi, em còn không hiểu anh hay sao? Ai cũng có thể rời khỏi Đôn Hoàng, còn anh thì như mọc rễ ở đó rồi, đừng chối bỏ. Chuyển ngành sao? Anh nghĩ em là đứa thiểu năng đấy à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.