Chương 352
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1104 chữ
- 2022-02-06 09:30:23
Phòng giám định có bảy đến tám người đang làm công việc giám định, sắp xếp và vệ sinh, thấy vậy, đều đồng loạt d8ừng tay, nhìn về phía bên này.
Khương Tấn là đội trưởng, cho dù xảy ra vấn đề gì, bị người ta chất vấn trự3c diện và thẳng thắn như thế này cũng là một lần mất thể diện. Anh ấy gượng giật khóe môi:
Giáo sư Giang là chuy9ên gia khôi phục bích họa, giờ anh quay qua hỏi tôi là có ý gì đây?
Một giây sau, cổ áo của Khương Tấn bị Gi6ang Chấp xách ngược lên.
Mẹ kiếp, đừng có nói mấy câu không đâu với tôi! Anh biết tôi đang hỏi điều gì mà!
Cô Bạch hoảng sợ, tới kéo tay của Giang Chấp ra. Khi tay cô ấy vừa chạm vào cánh tay Giang Chấp, trái tim lập tức run lên bần bật. Cánh tay của người đàn ông này đủ rắn chắc, cơ bắp bung ra toàn là sức lực, thật là điển hình cho kiểu mặc đồ vào thì thon gọn, cởi đồ ra thì cơ bắp.
Là đồng nghiệp của Khương Tấn đã nhiều năm, cô Bạch cực kỳ thấu hiểu. Đừng tưởng anh ấy có vóc dáng khá cao, nhưng thật ra bình thường là kiểu người không thích vận động. Nếu Giang Chấp thật sự vung một nắm đấm thì cũng đủ khiến Khương Tấn chết sặc.
Xung quanh có những tiếng xôn xao vang lên.
Cô Bạch cũng có mặt ở đó, thấy vậ5y nghĩ mọi chuyện không ổn rồi, vội vàng đứng dậy tiến tới.
Giang Chấp xách cổ áo của Khương Tấn rồi lập tức ấn thẳng anh ta lên tường, lực còn không hề nhẹ, chí ít Khương Tấn không thể giằng ra được. Mặt anh lạnh như băng, trong ánh mắt cũng không có chút nhiệt độ nào, giọng nói trầm lạnh…
Nhớ lại lúc trước cô ấy được biết Cố Cung giới thiệu cho họ một chuyên gia khôi phục bích họa, cô ấy bèn đi nghe ngóng. Ai ngờ không nghe ngóng thì không sao, vừa nghe ngóng đã giật thót mình. Hỏi về tính cách của người này, các thầy ở Cố Cung ấp a ấp úng không nói nên lời: Không dễ làm việc chung cho lắm, mọi người nên chuẩn bị trước tâm lý.
Sợ làm cô ấy hoảng sợ, các thầy lại vội vàng giải thích thêm: Nhưng mà sự chuyên nghiệp rất cao, chuyện của bích họa trong lăng mộ nhà Hán các cô các cậu chỉ có thể giao cho cậu ấy thực hiện. À đúng rồi, cô Trình rất thân với cậu ấy đấy…
Cô lại tiếp tục đi hỏi Trình Gia Hủy.
Cô Bạch mặt tái mét, rảo bước tiến tới níu chặt cánh tay của Giang Chấp:
Đừng mà Giáo sư Giang, sao anh có thể nói đi là đi được chứ?
Đáy mắt Giang Chấp dâng lên sự khiêu khích:
Cô Bạch, nếu cô thân với Trình Gia Hủy thì chắc chắn cô ấy từng kể cho cô nghe về tính khí của tôi rồi. Con người tôi, nếu người khác ăn nói tử tế, thương lượng đàng hoàng với tôi thì có thể còn có khả năng hợp tác. Còn cứ giấu giấu giếm giếm, mấy người nghĩ tôi đi làm từ thiện đấy à?
Cô Bạch dĩ nhiên đã nghe nói về tính khí của Giang Chấp, sốt ruột tới mức sống lưng đã đổ mồ hôi lạnh từ lâu.
Biết tin, Trình Gia Hủy buông tiếng thở dài: Em nói thật với chị nhé, thật ra ban đầu anh ấy không muốn nhận đâu, về sau vì muốn được bước vào Quyện Cần Trai nên mới bị các thầy Cố Cung nắm thóp nhờ giúp đỡ. Tính cách của anh ấy không tốt cho lắm, nhưng đã nhận thì sẽ có trách nhiệm tới cùng. Nhưng có một điểm, những chuyện gì cần phải trình bày trước cho anh ấy thì nhất định phải trình bày thật rõ ràng, con người anh ấy ghét nhất chính là thái độ của đối phương không thành thật.
Bây giờ…
Xem ra chết ngay ở điểm thái độ không thành thật rồi.
Cô ấy làm người hòa giải, ra sức khuyên nhủ Giang Chấp hãy bình tĩnh lại, có gì đôi bên từ từ nói chuyện.
Giang Chấp tảng lờ như không nghe thấy, vẫn túm chặt lấy cổ áo Khương Tấn, gia tăng sức mạnh từ cánh tay, khiến cho Khương Tấn nghẹt thở tới mặt đỏ tía tai. Anh nhìn anh ấy, lạnh lùng buông một chữ:
Nói.
Nói… Nói cái gì cơ? Tôi không… không biết.
Khương Tấn hít thở rất khó khăn, cố gắng cạy tay của Giang Chấp ra:
Bỏ… Bỏ tôi ra…
Cô Bạch quay đầu lại nhìn Khương Tấn, ánh mắt sốt sắng.
Bên này, khó khăn lắm Khương Tấn mới thở đều lại được. Thấy vậy, anh ấy sốt sắng lên tiếng:
Giáo sư Giang, đợi một chút…
…
Những người khác cũng sợ xảy ra chuyện lớn, lần lượt chạy tới khuyên can.
Giang Chấp cũng chẳng định làm gì thái quá với Khương Tấn. Anh buông tay nhưng sắc mặt vẫn không hề dễ coi hơn, anh cười khẩy:
Không nói phải không? Được thôi, tôi sẽ gọi điện tới Cố Cung, mấy người thích tìm ai thì đi mà tìm người ấy, mẹ kiếp, tôi không có thời gian ở đây phục vụ mấy người!
Dứt lời, anh quay người bỏ đi.
Hôm đó khi anh đứng quan sát bên cạnh cái hố bị đào, tôi đã biết chuyện này không thể nào giấu được anh. Nhưng tôi nghĩ, bích họa là bích họa, ví dụ như chuyện quỷ núi sống dậy, chắc chắn chỉ là ảo giác. Anh chỉ cần tới, đưa ra phương án khôi phục, sửa xong thế là hết chuyện…
Ra khỏi phòng giám định, Khương Tấn tìm một chỗ tiện nói chuyện để trình bày với Giang Chấp những chuyện xảy ra trong lăng mộ nhà Hán khoảng thời gian trước. Sự tình đã ầm ĩ đến nước này rồi, có một số chuyện cũng chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm nữa.
Nghe xong, Giang Chấp cất giọng lạnh nhạt:
Hết rồi ư? Bây giờ Tiểu Thất vẫn còn nằm trên giường đấy, anh mù sao?
Khương Tấn cố nhịn cái thái độ của Giang Chấp, cũng hiểu được cảm xúc của anh. Đầu tiên anh ấy xin lỗi, sau đó thở dài. Anh ấy rút bao thuốc lá trong túi ra, ra hiệu với Giang Chấp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.