Chương 353



Thật ra bệnh của Lưu Nước Ngoài mãi vẫn không khỏi, hắn luôn nói có người đi theo mình, nửa đêm ngủ mãi ngủ 8mãi thì bò dậy kêu gào loạn cả lên, nói trong lăng mộ nhà Hán có ma.


Trong lúc nói chuyện, Khương Tấ3n ra sức kéo chặt chiếc áo khoác ngoài. Hôm nay không phải ngày nắng đẹp, trời cứ âm u xám xịt, có cơn gió n9hẹ thổi tới là sởn gai ốc, hệt như thái độ của Giang Chấp vậy.
Khương Tấn cực kỳ sợ ánh mắt này của anh, vội vàng giải thích:
Tôi không có ý trù ẻo anh, chỉ là tò mò thôi mà.


Thế tức là Lưu nước ngoài từng chạm vào bích họa?
Giang Chấp không giải đáp nghi hoặc cho anh ấy mà hỏi tiếp Khương Tấn:
Chính là bức quỷ núi đó?

Khương Tấn gật đầu:
Đúng, hai người trong đội chúng tôi, cộng thêm Lưu Nước Ngoài. Cả ba người đó đều đã được tôi xác nhận, họ đã chạm vào quỷ núi.

Giang Chấp nhìn anh ấy chằm chằm, lạnh lùng nói:
Thế nên anh giấu chuyện này không nói ra là muốn lấy Tiểu Thất nhà chúng tôi ra làm thí nghiệm, còn ôm tâm lý may mắn phải không?

Ánh mắt và biểu cảm của Giang Chấp rất hờ hững:
Từng có một người bạn nói với tôi rằng, bích họa có linh hồn, người đó còn từng cất công viết một bài liên quan tới linh hồn trong bích họa. Đương nhiên, không thích hợp để cho những người có tâm tư vòng vèo luẩn quẩn như thầy Khương đây đọc. Người bạn đó của tôi, rất đơn thuần, cũng rất có… tín ngưỡng.

Tối đó, ở trên sân thượng, Tiêu Dã uống rượu và nói chuyện với anh về Đôn Hoàng, về tín ngưỡng, nói với anh rằng: Tôi là một người có tín ngưỡng đấy.
Vốn dĩ anh ấy muốn tạo một chủ đề chung, ai ngờ Giang Chấp hờ hững nói:
Tôi tin.


Hả?

Khương Tấn dập tắt nửa điếu thuốc:
Sau vài ngày bị bệnh, sức khỏe của họ thì không có vấn đề gì nhưng hay nói những chuyện đâu đâu, nhưng cũng không thể khẳng định tâm lý của họ có vấn đề bởi vì ngoài việc nói năng lung tung ra thì mọi khía cạnh khác đều hoàn toàn bình thường.


Tôi muốn gặp mặt họ.
Giang Chấp nói.
Nghe xong câu này, mặt Khương Tấn hết đỏ bừng lại trắng bệch, nhất thời không biết phải tiếp lời như thế nào. Một lúc lâu sau anh ấy mới nói:
Tôi hiểu suy nghĩ anh dành cho tôi, nhưng tôi là đội trưởng, cũng không thể tung hê hết những chuyện này ra khiến lòng người hoang mang được, đúng không?


Bây giờ ba người đó sao rồi?
Giang Chấp hỏi.
Nhưng anh ấy có cảm giác Giang Chấp vẫn đang đè nén ngọn lửa trong lòng, có điều sao dám nói ra câu này? Đến bây giờ cổ anh ấy vẫn còn đau rát, nóng rực.
Nuốt một ngụm nước bọt, anh ấy uyển chuyển biểu đạt ý tứ:
Chỉ là tôi cảm thấy chuyện này rất nực cười, nhất định có nguyên nhân gì đó. Xã hội văn minh, làm sao có thể xuất hiện ma quỷ thần thánh? Giáo sư Giang, anh có tin chuyện này không?

Giang Chấp không hề cảm thấy lạnh, sư6̣ thật là mọi sự tập trung của anh đều dồn cả vào chuyện xảy ra trong lăng mộ nhà Hán. Khi gió thổi qua, Khư5ơng Tấn đứng đối diện anh thì run lập cập, anh làm như không thấy, hỏi Khương Tấn…

Còn gì nữa?

(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Tên anh là thời gian. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)
Lúc đó sau khi anh chạm vào, Thịnh Đường quả thật cũng lén lút sờ một chút. Có lẽ xuất phát từ sự tò mò, cô những tưởng không ai nhìn thấy, thật ra anh đã quan sát hết, cũng để mặc cho cô làm.
Khương Tấn mím môi, môi lưỡi nhất thời khô khốc.
… Cả hai đều có chăng.
Tín ngưỡng?
Giang Chấp cảm thấy, hôm nay mình có thể bật ra được từ này quả thật cũng thật quái đản.
Khương Tấn cũng đoán ra Giang Chấp đã hỏi rõ ngọn ngành đến mức này thì chắc chắn là phải đi một chuyến. Anh ấy ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
Được, để tôi sắp xếp, ba người họ đang sống cùng với nhau. Tôi bàn giao lại công việc một chút, sẽ liên lạc với anh sau.

Giang Chấp không nói nhiều, quay người bỏ đi ngay.
Khương Tấn cũng không định giấu anh, nhưng quả thực quá lạnh bèn móc bao thuốc lá ra lần nữa, châm một điếu xoa dịu giá rét.

Còn nữa chính là, những người từng chạm vào bích họa…
Anh ấy phả ra một làn khói lớn, cụp mắt xuống:
Đều đã bị bệnh, giống như Lưu Nước Ngoài vậy, cứ lẩm bà lẩm bẩm, nói có thể nhìn thấy thứ gì đó.


Không đúng.
Khương Tấn hỏi ngược lại, nhíu mày:
Anh cũng chạm vào mà, tại sao lại không có hề hấn gì?

Giang Chấp phóng về phía anh ấy một ánh mắt u ám.
Nói tới đây, Khương Tấn bày ra vẻ áy náy:
Hôm đó tôi đã nhắc nhở hai người rồi, đừng chạm vào, nhưng hai người vẫn cứ chạm đấy thôi.

Giang Chấp không phản bác.
Khương Tấn đứng thêm một lát trong gió lạnh, bất ngờ nhớ tới sự nghi hoặc trong lòng mình, vội vàng đuổi theo anh:
Ấy, Giáo sư Giang…

Giang Chấp dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.