Chương 354: ĐÔNG ĐÚC GHÊ NHỈ


Sau khi thanh toán xong món nợ phía Khương Tấn, Giang Chấp trở về nhà khách chăm sóc Thịnh Đường. Khoảng thời gia8n này Mạc Họa gọi không ít cuộc. Anh mở video call, Thịnh Đường cảm thấy nằm mãi quá mệt bèn ngồi khoanh chân 3trên giường, nhìn Mạc Họa và Thịnh Tử Viêm ở trên hình, giơ tay chào hỏi.

Mạc Họa thấy cô đã tỉnh dậy 9nhưng thần sắc vẫn không khá hơn chút nào thì rất lo lắng, ra sức hỏi tới cùng xem cô mắc bệnh gì. Khi lên tiế6ng trả lời, cổ họng Thịnh Đường vẫn hơi khàn một chút. Cô nói với họ mình chỉ cảm cúm thôi, không vấn đề gì5.
Thịnh Đường miễn cưỡng húp một thìa cháo, rồi nhắm mắt lại, nhăn nhó mặt mũi rất dữ. Thêm một miếng nữa là cô không ăn nữa, tiếp tục hậm hừ, nói cháo nhạt nhẽo.

Vậy em muốn ăn món gì?
Giang Chấp rất kiên nhẫn.
Thịnh Đường cảm thấy đầu óc nặng trĩu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lâu, lẩm bẩm:
Vậy… anh hôn cũng đã hôn rồi, em được ăn chân giò thơm phức chưa?

Giang Chấp:


Cô vô thức nuốt nước bọt cái ực, mơ mơ hồ hồ suy nghĩ: Chắc là phải nhớ rõ chứ.
Thấy dáng vẻ của cô, trong lòng Giang Chấp luôn tự động nảy sinh một sự kích thích nào đó. Giống như anh đang bắt nạt một cô nhóc chưa hiểu sự đời, tâm lý điển hình của mấy gã khốn nạn.
Ba người cũng không nói chuyện quá lâu, cuối cùng kết thúc bằng một lời hứa hẹn của Giang Chấp với hai người họ.
Giang Chấp bê bát cháo trắng và mấy món thanh đạm đi vào phòng.
Lúc đút cho cô ăn, cả cơ thể cô ngả nghiêng vào đầu giường, hậm hừ nói mình rất váng đầu. Giang Chấp cười:
Em đói đấy mà.

Thịnh Đường lắc đầu:
Em cảm thấy… cả người cứ lâng lâng, bồng bềnh, nghe thấy giọng anh và nhìn thấy anh mà không có cảm giác chân thực.

Thấy cô không trốn, anh thẳng thừng hôn lên môi cô.
Môi và môi cứ thế áp chặt vào nhau. Ký ức của Thịnh Đường ít nhiều được gọi về một chút. Hình như… anh đã thật sự
mớm
thức ăn cho cô.

Thế này… Bây giờ cô ấy thiếp đi rồi, cũng không tiện đánh thức.
Bà chủ mang thuốc vào cũng không ra ngay mà ngó đầu nhìn nhanh lên giường.
Giang Chấp chỉ nói một câu
Không vội
.
Nhưng anh vẫn cứ muốn tranh thủ lúc cô ngơ ngác.
Môi anh xích lại gần cô.
Mớm cho cô ăn ư?
Chính miệng anh…
Hình như không nhớ thật rồi.
Bây giờ cô thật sự hơi ngơ ngẩn, nhưng cũng biết bản thân đang nằm trong phòng của Giang Chấp, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Ý thức có vẻ rệu rã, lúc tỉnh lúc mơ, tóm lại là không có tinh thần.
Thịnh Đường kéo cao chăn lên, nghĩ một hồi rồi đáp mơ hồ:
Muốn ăn… chân giò thơm phức…

Yêu cầu còn rất cao, không những là chân giò, còn phải là một khúc chân giò thơm phức.
Thấy vậy, đôi môi Giang Chấp nhích gần thêm một phân nữa. Anh hỏi nhỏ cô:
Không nhớ gì hả?

Thịnh Đường: …
Giang Chấp đặt cháo lên tủ đầu giường, ngồi xuống giường, tươi cười nhìn cô:
Không có chân giò thơm phức, chỉ có một nụ hôn thơm phức của người tình, em muốn không?

Thịnh Đường mở ra mắt, nhìn anh trân trân.
Giang Chấp cầm thìa cháo, đưa tới bên miệng cô, dịu dàng dỗ:
Ăn chút gì đó vào người là dịu đi ngay, tại em lâu quá rồi đấy.

Tỉnh táo lại và nói chuyện được là tốt rồi, đối với chuyện cô ngất xỉu dưới tầng một, anh vẫn còn muốn hỏi rõ thêm.
Không phải là nằm mơ sao.
Cô gái trong lòng tuy không hợp tác nhưng cũng không từ chối, chỉ ngoan ngoãn mặc cho anh
hái lượm
. Tranh thủ trước khi cái bụng dưới của mình thắt lại, Giang Chấp buông cô ra, nhìn cô.
Khi bà chủ đi vào, trên tay bà cầm một cái khay, trên khay đặt một bát thuốc. Thấy Giang Chấp đắp chăn cho Thịnh Đường, bà hỏi nhỏ:
Không phải cậu bảo cô ấy tỉnh rồi sao?

Giang Chấp không quay đầu lại, động tác đắp chăn cực kỳ nhẹ nhàng:
Chỉ như vậy thôi, lúc mê lúc tỉnh, có thể vì thể lực còn chưa hồi lại.

Lần này Giang Chấp không nói gì nữa. Anh đắp chăn cẩn thận cho Thịnh Đường, ngồi xuống bên cạnh giường, rồi xoa đầu cô. Cũng may cô không còn sốt nữa.
Thấy vậy, bà chủ cảm thấy không yên tâm, không biết vì anh không muốn nói chuyện, hay anh vẫn đang oán thán chuyện lá bùa.

Chân giò thơm phức em phải đợi, húp cháo trước đã.
Giang Chấp nói:
Còn không húp, đích thân anh lại mớm cho em đấy.

Thịnh Đường liếc nhìn anh thật nhanh, rồi ôm đầu ngả lại vào đầu giường:
Đau đầu lắm, thật đau đầu…

Bà chủ đặt chiếc khay lên mặt bàn, hạ thấp giọng xuống:
Tôi thấy thuốc sắc xong rồi nên giúp cậu bưng lên đây.

Giang Chấp cảm ơn.
Chắc chỉ ngủ khoảng nửa tiếng là lại tỉnh dậy thôi.
Bà chủ xoa xoa tay, tìm chuyện để nói:
Được thôi, dù sao cũng còn khá nóng, để nguội một chút rồi uống.

Giang Chấp nhịn cười, ghé sát mặt tới trước:
Dù sao thì mấy bữa trước cũng đều là anh mớm cho em… chính miệng anh.
Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Thịnh Đường vẫn đang nhìn anh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Bà hắng giọng:
À thì…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.