Chương 362: KỲ DỊ LÀ CHUYỆN KHÁC KIA
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1629 chữ
- 2022-02-06 09:30:35
Sau khi mở mắt ra, Thịnh Đường chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, trên eo có một nguồn sức mạnh, cô giơ tay chạm vào, là cánh tay của 8Giang Chấp.
Cô ôm lấy anh.
Cô không rõ đêm qua Giang Chấp trở về khi nào.
Giang Chấp cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi một câu:
Em định về phòng em đánh răng rửa mặt, hay tắm qua ở phòng anh luôn?
Trong đôi mắt anh ẩn hiện một nụ cười, có vẻ rất xảo quyệt.
Thịnh Đường phản xạ có điều kiện, ngồi thẳng dậy:
Em về phòng em.
Cô liếm nhẹ đôi môi khô khốc,
ừm
một tiếng đáp lại.
Trong lòng thì nghĩ, từ tối qua hình như đã tỉnh hẳn rồi.
Ánh mắt Giang Chấp có sự thả lỏng một cách rõ ràng. Anh giơ tay xoa đầu cô, nói nhẹ nhàng:
Tỉnh là tốt rồi.
Thịnh Đường cũng không chú ý nhiều như vậy. Cô tỉ mỉ nhớ lại, hình như đúng là thế thật, bởi vì lúc vừa cắm sạc nó có sáng lên trong chớp mắt, về sau nửa đêm tỉnh lại thì màn hình tối om, không hiển thị đang sạc gì cả.
Mấy bức ảnh em chụp trước đó cũng không thấy đâu nữa.
Nhớ lại lời Liễu Dương từng nói, Thịnh Đường lên tiếng:
Không lẽ thật sự tà ma như vậy? Em chụp xong ảnh là mắc bệnh!
Lần này Giang Chấp đã ngước mắt lên, nhìn cô một cái:
Làm gì có nhiều chuyện tà ma như vậy? Di động thi thoảng xảy ra sự cố hệ thống cũng là chuyện bình thường, chắc là em chụp nhưng chưa lưu vào thôi, tỷ lệ tuy nhỏ, nhưng em phải cho phép nó tồn tại.
Tối qua sờ soạng anh cũng hăng lắm đấy chứ, bây giờ thì lại giở trò xấu hổ.
Mười phút sau, Giang Chấp quẹt thẻ phòng, mở cửa phòng của Thịnh Đường.
Nghe thấy trong phòng tắm có động tĩnh, anh yên tâm rồi.
Toi rồi, toi rồi…
Giang Chấp là một người cáo già đến mức nào? Chắc chắn đã đoán ra rồi.
Thịnh Đường sung sướng nhưng không quên đau khổ đã qua, quyết định dựng lại cờ trống, vớt vát lại một chút thể diện không quá đáng tiền của mình. Cô mặc quần áo nghiêm chỉnh, nghĩ bụng lát nữa ra ngoài kiểu gì cũng phải thật khí thế, thật hùng hổ, thua người chứ không thể thua thế trận.
Gương mặt của cô trong gương đột ngột trắng bệch đi.
Nhất định là, phát hiện ra rồi!
Bởi vì khi Giang Chấp nói cô sờ soạng anh, cô không hề phản bác!
Nhưng mà…
Người đàn ông đang nằm cùng giường với cô cười lên thật là điển trai. Hơn nữa, lúc cô đổ bệnh, người ta cũng đã tận tâm tận lực, còn vì cô mà trừ ma xua quỷ…
Còn lừa gạt để dành được
nam sắc
, chấm mút người ta thì thật sự cô không đành lòng.
Cơ hội… vuột mất rồi.
Giang Chấp cũng không vội dậy khỏi giường ngay. Anh ghé sát lại gần cô, thấy hai con mắt của cô mở to như hai quả chuông vậy thì bật cười:
Thế này là… tỉnh hẳn rồi hả?
Thịnh Đường tin rằng ánh mắt mình lúc này trong veo, sáng tỏ như một dòng suối trong vắt vậy, muốn giả vờ mê sảng cũng không thể nữa rồi, trừ phi cô thật sự vô liêm sỉ nhào vào lòng anh giả bệnh.
Ánh mắt cô nhìn thấy được, anh v3ẫn mặc chiếc áo phông cỡ rộng tối qua anh chọn trước khi ra ngoài.
Nhớ lại hành vi chính tay mình làm tối qua, cô bĩu môi,9 có cần phải thế không, có cần phải thế không? Anh cởi cái áo phông này ra rồi ôm em ngủ không được à?
Cứ làm như em thật 6sự chấm mút được chỗ nào của anh không bằng.
Vừa kéo hết rèm thì cũng đúng lúc cửa phòng tắm mở ra. Thịnh Đường quấn khăn tắm trên người, vừa bước ra ngoài được nửa bước thì bắt gặp hình bóng của Giang Chấp, kêu ầm lên một tiếng, rồi tức tốc lùi trở về phòng tắm.
Giang Chấp từ tốn tiến lên trước, dựa người vào phòng tắm, giơ tay lên gõ:
Nhóc lề mề, khi ra ngoài lần nữa nhớ mặc quần áo vào luôn đấy, lạnh lắm.
Ai lề mề chứ? Thời gian em tắm so với các cô gái khác đã thuộc dạng nhanh rồi.
Thịnh Đường tự ngụy biện cho mình.
Thịnh Đường lập tức tưởng tượng ra cảnh cô ngất xỉu trong phòng tắm, cả cơ thể trần nhồng nhộng… Sau đó anh xông vào trong… Thật kích thích.
Tuyệt đối không thể ngất xỉu được! Vẫn chưa đói đến mức đó!
Giang Chấp gật đầu, miệng nói
Được
, quay người đi vào trong phòng tắm. Trước khi đóng cửa lại, anh vờ như vô tình lại vờ như cố ý để lại một câu…
Mấy hôm nay Thịnh Đường ở trong phòng anh, căn phòng này bỗng trở nên lạnh lẽo hơn. Anh bật máy sưởi, bật mức lớn nhất để lát cô tắm xong ra ngoài không bị cảm lạnh.
Cũng may, ánh nắng ban mai rất đẹp, cực kỳ rạng rỡ.
Giang Chấp mở bung hết rèm cửa sổ, để ánh nắng đổ vào trong nhiều hơn một chút.
Trong đầu Thịnh Đường đang có rất nhiều người tí hon đánh nhau, nói gì cũng có. Cô thở dài ai oán một tiếng, cứ có cảm giác Giang Chấp nhất định không nghĩ về hướng tốt đẹp.
Đợi chút!
Thịnh Đường đang mặc quần áo, tay chợt khựng lại.
Nước trong cốc không nóng quá cũng không lạnh quá, nhiệt độ rất vừa phải. Cô cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, cũng giống như bầu không khí lúc này vậy.
Uống hết quá nửa cốc, cô nói:
Em hơi… đói rồi. Lúc nằm mơ em còn mơ được ăn chân giò nữa.
Giang Chấp thấy cô không uống nữa bèn cầm lấy cốc nước trong tay cô, uống nốt nửa còn lại. Anh đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường và cười nói:
Bệnh một lần khẩu vị cũng tốt lên nhỉ, hơn nữa khẩu vị của em cũng nặng quá đấy.
Thịnh Đường xoa xoa nắm đấm, bất ngờ kéo mở cửa phòng tắm…
… Giang Chấp đang xem di động của cô.
Điều này khiến Thịnh Đường nhớ lại chuyện bức ảnh. Không kịp quan tâm tới thanh danh của mình nữa, cô vội nói:
Lúc trước di động của em cứ mở mãi không lên, cứ như không sạc được điện ấy, nhưng mà…
Giang Chấp nhướng mày, sát lại gần:
Được không đó?
Thịnh Đường gật đầu ngay:
Được.
Không được ngất xỉu nhé?
Sau đó cô cố tình không hiểu, hỏi anh một câu: Trước đó anh nói… em sờ anh? Có sao?
Nếu như Giang Chấp hỏi cô vì sao đến tận bây giờ mới nhớ ra phân trần chuyện này, cô sẽ nói… Ngủ hai ngày đến nỗi đầu óc mơ hồ luôn rồi, phản ứng chậm chạp.
Ừm, quyết định vậy đi!
Thịnh Đường chép miệng mấy cái:
Mới khỏi lại sau một lần đổ bệnh nặng, có phải nên ăn gì ngon một chút không?
Tin anh đi, mấy hôm nay em không hề nhịn, thế nên sáng nay em ăn tạm gì đó thanh đạm đã, hôm nào sư phụ sẽ tìm cái gì tươi ngon cho ăn.
Thịnh Đường giơ tay lên trước mặt:
Khấu tạ sư phụ.
Nếu không thì vì sao lại nói như vậy?
Sau đó… ban nãy cô lại quấn khăn tắm đi ra ngoài, có khi nào anh…
Nghĩ là cô cố tình, dụ! dỗ! anh không?
Bấy giờ anh mới dậy hẳn, xách bình nước ấm, cầm theo một cái cốc, đổ ra một nửa cốc nước nóng rồi pha với một chút nước sôi để nguội.
Khi đưa cho Thịnh Đường, anh hỏi cô cảm thấy thế nào rồi, cảm thấy không thoải mái chỗ nào.
Thịnh Đường ngồi dậy, hai tay ôm chặt cốc nước.
Với tính khí của cô, nếu không phải là cố tình, một khi nghe Giang Chấp nói như vậy, cô nhất định sẽ lập tức cãi rõ ràng với anh.
Thế nhưng cô lại… lủi thủi chui trở về phòng mình.
Một hành động chột dạ quá lộ liễu.
Nói tới đây, cô ngang nhiên nuốt vội hai chữ
tối qua
xuống, chữa lời:
Sáng nay em vừa nhìn đã thấy nó mở được máy lên rồi.
Giang Chấp
ừm
một tiếng, nhìn màn hình di động, không buồn ngẩng đầu lên, nói:
Dây cáp sạc của em trước đó lỏng lẻo, anh đã thay dây mới cho em rồi, máy đầy pin là tự động bật nguồn thôi.
Thế ư?
Sư phụ hỏi này.
Giang Chấp nói một câu.
Hử?
Thịnh Đường nhìn anh một cách hết sức nghiêm túc.
Giang Chấp cười, không nói thêm gì nhiều.
Thịnh Đường đứng ở trong phòng tắm tự chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, chính vì câu nói vừa nãy của Giang Chấp
Tối qua sờ soạng anh cũng hăng lắm đấy chứ
.
Có phải anh đã biết cô giả vờ rồi không?
… Cô chỉ có suy nghĩ đen tối này thôi.
Cô đang cân nhắc xem có nên tr5anh thủ lúc Giang Chấp còn chưa tỉnh, giở trò sờ soạng anh thêm một chút. Suy nghĩ ấy chỉ vừa xuất hiện thì cô đã thấy Giang Chấp mở mắt ra.
Trái tim rục rịch muốn thử của Thịnh Đường cứ thế vỡ tan xuống đất.
Nói có vẻ cũng có lý.
Vấn đề quan trọng là, nếu không giải thích như vậy quả thực cũng không tìm được lời giải thích nào hợp lý hơn.
Cũng không thể thật sự tin vào chuyện gặp ma được, phải không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.