Chương 363: EM CẢM THẤY, ANH ĐƯỢC


Nhưng phản ứng sinh lý vẫn tỉnh táo. Cô lao lên trước, giật lấy chiếc di động, bấy giờ đầu óc mới theo kịp được tiết tấu cơ học của cơ thể. Màng nh8ĩ của cô giật lên từng hồi, là kết quả của những nhịp tim dồn dập, cấp tốc.

Giang Chấp đứng dựa vào tủ đầu giường, hai tay khoanh trước ng3ực, dáng vẻ nhàn nhã như đang chờ xem một màn kịch hay vậy.
Cô lại lùi.
Anh tiếp tục áp sát rồi mỉm cười hỏi cô:
Em cảm thấy anh không được sao?


Thế này đi Đường Tiểu Thất, thầy hỏi em hai vấn đề.
Giang Chấp quyết định không làm khó cô nữa.
Thịnh Đường thật chỉ muốn
tạ chủ long ân
ở trong lòng, thế này là… cho cô một đường lùi để giữ thể diện chăng?
Thật sự là… nóng bỏng… đến cay cả mắt!
5Thịnh Đường run lập cập, đầu ngón tay chạm nhẹ vào màn hình một cái, không ngờ lại bật clip lên, ngay sau đó tràn ngập đôi tai cô là những âm thanh kích thích đến sục sôi máu huyết…
Giang Chấp cố nhịn cười, gật đầu:
Ừm, em nói đi.

Thịnh Đường: …

Chu đáo biết bao.
Không cần mở hẳn ra xem, chỉ cần nhìn hình chờ phía sau nút Play đã cảm thấy6 rất kích thích rồi, là khoảnh khắc nam nữ kết hợp.
Còn là hình ảnh có độ nét cao.
Thịnh Đường căng thẳng nuốt nước bọt cái ực, rồi lùi về sau một bước.
Anh lại tiến thêm một bước.
Gương mặt như bị ai đó cho ăn vài cái bạt tai vậy, nóng ran, bỏng rát.
Clip còn lại được cô dè dặt né tránh, sợ lại bất cẩn bật nó lên trong một khoảnh khắc nào đó.
Giang Chấp đợi cô một lúc rất lâu, không ngờ lại chờ được câu nói câu này, anh chợt buồn cười:
Em là ‘người khác’ à?




Câu hỏi này…
Hỏi cô, có phải là… hơi thừa rồi không?
Khoảng thời gian này, Giang Chấp vẫn luôn quan sát Thịnh Đường bằng thái độ có phần hứng thú.
Biểu cảm cứ gọi là phong phú và đặc sắc.
Khi Thịnh Đường mở màn hình di động lên, bản thân cô cũng nhận ra ngón tay mìn9h đang run rẩy.
… Trình Tần đã gửi tới hai đoạn clip!
Cũng chẳng biết có phải Trình Tần cuối cùng cũng biết quan tâm đến cô một lần hay không, cô ấy không còn gửi tin nhắn thoại như mọi lần mà lại gửi tin nhắn văn bản…
[Gửi cho cậu hai clip ngắn rồi đấy, cậu xem qua đi, nếu hợp gu của cậu thì hôm nào mình sẽ gửi clip full qua email cho, clip full nặng lắm!]
[Cần dùng clip để kích thích hơn hả?]
[Vậy là Fan thần nhà cậu không ổn rồi, hay là anh ấy không có cảm hứng gì với cậu?]
Giang Chấp buông thõng hai cánh tay, đút vào túi quần, nụ cười tươi long lanh trong đôi mắt, tựa như nắm một vốc nước suối trong vắt đổ vào nơi tận sâu đáy mắt vậy.

Em cũng có thể thoải mái xem di động của anh mà.

Cô sợ hãi đến mức phải cuống cuồng tạm dừng, vì quá căng thẳng, cô ấn đến mấy lần mới thành công.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Giang Chấp.
Cứ như gửi tin nhắn thoại thì sợ cô không nghỉ ngơi được vậy.
Thịnh Đường thật sự chỉ hận không thể mở cửa sổ để nhảy xuống dưới ngay lập tức. Không cần nghĩ cũng biết, sự hiểu lầm Giang Chấp dành cho cô đã sâu sắc thêm một bậc rồi.
Anh sẽ nghĩ cô là loại con gái gì đây!
Còn nữa, Trình Tần!
Nói… Cô phải nói gì đây?
Hình như, có giải thích lòng vòng thế nào cũng không ổn.
Thật là ngứa tay, gửi clip thì cứ gửi đi, viết tin nhắn làm gì chứ?
Nếu không có mấy dòng chữ ấy, cô còn có thể giả đò làm bạch liên hoa trước mặt Giang Chấp, cố tình sửng sốt nói: Ya! Cậu Trình Tần này thật chẳng ra làm sao, sao lại gửi cho em mấy clip kiểu này để trêu chọc chứ…
Sự thẳng thắn này khiến cô hoang mang lo sợ.

À thì, anh nghe em giải thích đã…
Thịnh Đường sốt sắng.
Cô hít một hơi thật sâu, vẻ như đã sẵn sàng anh dũng hi sinh…

Xem trộm di động của người khác là một hành vi rất không đạo đức!


Chỉ là em… chỉ là…
Thịnh Đường liều mạng nghĩ ra một lý do:
Chỉ là… tò mò thôi.

Giang Chấp làm như đã hiểu ra vấn đề.
[Hai clip này mình đã cất công chọn lọc cẩn thận cho cậu đấy, kích thích cực kỳ! (◡‿◡✿) ]
[Này mình bảo, là cậu xem hay để Giáo sư Giang nhà cậu xem vậy?]
Sau đó anh lại hiếu kỳ hỏi:
Bắt đầu tò mò từ tối hôm qua à?

Lẽ nào không thể! Đợi sáng hôm nay hãy gửi hay sao?
Đây quả thực là lần đầu tiên anh phát hiện ra cô bé này rất có tiềm năng tham gia thể loại diễn kịch
biến mặt
của Tứ Xuyên.
Thịnh Đường đã ngẩng đầu lên rồi!
Giang Chấp đứng lên, đi về phía cô.
Anh đã ép sát lắm rồi nhưng bước chân vẫn chưa có ý dừng lại.
Thế mà cô lại suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc, cảm giác bị cọ đau tối qua bất ngờ ùa về, khi đó…
Nội tâm cô suy nghĩ đê hèn một chút, ha ha, hình như cái thứ ấy cũng đáng yêu lắm.
Cô lùi một chút về sau, những lời nói cứ vô thức bật ra trần trụi từ miệng:
Em cảm thấy, anh được.

Giang Chấp hơi nhướng mày, tiếp tục áp sát về phía trước.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.