Chương 366: CHÁY KHÉT


Trên thực tế, kể lại bằng miệng chẳng thể nào đặc sắc bằng những gì tận mắt chứng kiến.

Nói theo lời của Giang Chấp thì, nếu ngay 8tại đó có dựng một chiếc camera thì không khác gì được xem một bộ phim kinh dị.
Xung quanh im ắng, âm thanh có thể nghe được dường như chỉ có tiếng côn trùng và thi thoảng là tiếng chuột chạy qua chạy lại thôi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngọn lửa bên dưới bàn thờ hoa sen cũng đã được dập tắt, tro cỏ cây được chất lên không ít. Giang Chấp nhìn thấy vậy, bèn nghĩ trong lòng: Nhà ai trồng cây mà muốn lấy tro cỏ cây về thì chỗ Phốt pho này đủ cả một mùa hoa rồi.
Bà mù họ Vương (Người con gái) mím môi, rất lâu sau mới nói:
Cậu đang uy hiếp tôi ư?


Đúng, người tôi uy hiếp chính là cô đấy.
Giang Chấp tỏ ra lạnh nhạt:
Tối nay tôi đã phải bỏ tiền ra, nếu có người chịu đứng giữa giảng hòa thì tốt nhất cô nên biết điều một chút. Con người tôi ghét nhất là việc phải tuân thủ quy tắc. Nếu thật sự chọc cho tôi điên lên thì chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được đấy.

Bà ta đi về phía Giang Chấp bên này.
Từng bước từng bước, có thể phán đoán chuẩn xác vị trí của anh.
Khóe miệng giống như đang giật giật.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì hình như cả gương mặt của bà ấy đều đang giật lên.
Bà mù họ Vương (Người con gái) sững người, rồi nhanh chóng cười khẩy:
Cậu nói dối, cậu có bản lĩnh lớn đến như vậy ư? Đó là lăng mộ nhà Hán đấy, là cổ mộ đấy.


Cô đã khiến cô gái mà tôi yêu phải chết, tôi còn quan tâm nó là lăng mộ nhà Hán hay cổ mộ làm gì nữa.
Nét mặt Giang Chấp chuyển sang trạng thái lạnh lẽo:
Tôi không cần biết cô là người hay là ma, là tiên gia hay không phải tiên gia gì đó. Ai khiến tôi sống không thoải mái, tôi cũng sẽ khiến người đó không thể sống nhàn hạ.


Anh tưởng mời bà ta tới là vấn đề của các anh có thể được giải quyết hay sao? Nghĩ thật là đơn giản.

Giang Chấp cười rất hờ hững:
Cô là ai?

Giống y hệt như lúc trước khi bị người con gái này
nhập thể
.
Sau đó…
Bà mù họ Vương giao bọc giấy cho anh, rất trịnh trọng nói rằng đây là thuốc tiên đã trải qua ngọn lửa hoàng tuyền, bắt anh cho dù dùng cách nào cũng phải dùng cho người trúng tà.
Bà ấy nói:
Học trò của cậu tuy đã tỉnh lại, nhưng âm khí trên người vẫn còn nặng, một khi xuống mộ sẽ còn xảy ra vấn đề. Thế nên nếu nhất quyết cần phải xuống mộ thì bắt buộc phải dùng loại tiên dược này của tôi.

Nói tới đây, anh bỗng nhiên lại bật cười:
Hoặc là cô có thể nhập vào người tôi, xem xem cô có thể trả thù được tôi hay không, hay tôi mới là người sẽ giày vò cô tới chết?

Biểu cảm gương mặt của bà mù họ Vương rất quái dị.
Giang Chấp thở dài trong lòng: Cô nhóc vô tâm này.

Giang Chấp thản nhiên:
Vậy thì làm phiền bà rồi.

Bà mù họ Vương xua tay nói:
Tôi cũng chỉ có thể tận tâm tận lực tới đây thôi, thứ này quá khó đối phó.

Bà mù họ Vương vỗ đùi một cái, liên tục nói đó chính là người ở trong cổ mộ, không ngờ lại đi theo tới tận đây, rồi nói cũng may có tiên gia nhà mình, nếu không cả bà ấy cũng sẽ bị khống chế luôn.
Giang Chấp làm như hiểu ra mọi chuyện.

Tôi ư?
Bà mù họ Vương (Người con gái) lại cười khúc khích thêm một lúc:
Tôi chính là thứ được cô học trò của anh mang ra ngoài đó. Âm khí của cô ta nặng, tôi theo cô ta là thích hợp nhất.


Cô muốn đi theo tới lúc nào?

Giang Chấp ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi cô ta:
Cô ta linh hồn oan khuất hay là tiên gia?


Là linh hồn oan khuất, và cũng là tiên gia.
Bà mù họ Vương nói, rồi gương mặt bộc lộ thái độ hung dữ, rồi sau đó lại trở về với dáng vẻ thục nữ, yếu đuối…
Chuyện kể rằng, sau khi bà mù họ Vương lợi dụng v3ật chất chống cháy cách nhiệt diễn một màn kịch thì khoảng thời gian sau đó là một màn biểu diễn
solo
.
Lúc đó đã là quá nửa đêm9.

Các người quấy rầy tôi tu hành, nhất là cô học trò đó của cậu, tôi phải khiến cô ta chết đi mới được.


Ấy đừng.
Giang Chấp nói rất từ tốn:
Nếu cô ấy chết, cô có tin tôi có thể khiến cả lăng mộ ấy sập xuống, tới lúc đó đến cả chỗ để tu hành cô cũng không còn nữa không.

Giang Chấp vẫn muốn xem xem bà ấy rốt cuộc muốn làm trò gì.
Bà mù họ Vương đã lên tiếng, vẫn là giọng nói của người con gái kia…
Tối qua khi bà mù họ Vương
đi xuống hoàng tuyền
, không gian khá yên tĩnh, không xảy ra chuyện gì khác thường. Bà ấy chỉ ngồi khoanh chân trên tấm bồ, nhắm mắt lại cực kỳ yên tĩnh… Ừm, Giang Chấp cảm thấy khoảnh khắc đó, giây phút đó, cho dù bà mù họ Vương không mù thì có lẽ cũng sẽ nhắm mắt lại.
Cứ như vậy, một tuần hương trôi qua…
Nửa phút sau, bà mù họ Vương trở về trạng thái
bình thường
.
Ngay sau đó, bà ấy ngồi phịch xuống đất, cứ thế thở hổn hển.
Bà mù họ Vương khoát tay nói mình không sao, rồi bà ấy hỏi anh: Ban nãy có nhìn thấy gì, nghe thấy điều gì hay không?
Giang Chấp

một tiếng nhẹ tênh như gió thoảng: Cũng không có gì, chỉ là âm thanh của bà có chút biến hóa mà thôi.
Cho đến tận khi bà ấy đứng lại trước mặt anh.
Bà ấy ngước mặt lên rất cao, nhìn từ góc độ này, giống như đang nhìn thẳng vào mắt anh vậy.
Nhưng Giang Chấp tuyệt đối tin rằng, không có nhiều người đàn ông có thể ngứa ngáy vì giọng nói này vào những tình huống như vậy, bởi vì, giọng nói này lại phát ra từ gương mặt của một bà cụ đầy những nếp nhăn.
Bà mù họ Vương đứng lên khỏi tấm bồ, miệng cứ cười khúc khích mãi.

Đi xuống hoàng tuyền, đi bằng cách nào? Bà ấy nhìn thấy thứ gì khác thường rồi sao?

Nghe thật là huyền diệu.
Giống như vừa trải qua một kiếp nạn vậy.
Thấy vậy, Giang Chấp giơ tay đỡ bà ấy dậy, hỏi bà ấy cảm thấy sao rồi.
Bà mù họ Vương (Người con gái):
Theo cho tới khi… hút cạn tinh khí của cô ta mới thôi.

Nói tới đây, cô ta rướn môi cười, cười rất ghê người.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng Giang Chấp cũng hiểu ra, vì sao trước đó những người cùng bà mù họ Vương tới xem
trò vui
lại không có tin tức gì thêm, thậm chí khi tài xế Vương nhắc về họ, giọng ông ấy còn có chút châm biếm.
Những người dân bình thường nếu nhìn thấy những cảnh này, chưa cần tới phân đoạn dáng vẻ của bà mù họ Vương trông giống như bị nhập hồn thế này, chỉ nói riêng màn
kịch
trước đó thôi cũng đủ khiến những người quan sát tim đập chân run rồi chăng.
Giang Chấp không trốn tránh.
Anh mượn chút ánh sáng nhỏ nhoi trước mắt để quan sát bà mù họ Vương.
Bà ấy nói với Giang Chấp: Tiếp theo đây là việc đi xuống hoàng tuyền, phải giải bớt chút nghiệp trần thế cho vị trong mộ kia, như vậy mới có thể làm giảm bớt oán khí của nó.
Thịnh Đường nghe tới đây, hai mắt tò mò đến mức phát sáng…
Bóng tối âm u, ngay cả ánh trăng cũng bị che lấp, xung quanh không có đèn đường, nếu không phải vì còn có đống lửa trước mắt và6 cây đèn pin trong tay Giang Chấp thì chắc chắn trước mắt chỉ là một mảng đen thui.
Chính vào khoảnh khắc ấy, cả cơ thể của bà mù5 họ Vương chợt run lên hồi lâu, khi lên tiếng lần nữa đã là giọng của một cô gái.
Ngay sau đó, chỉ thấy bà ấy hét lên một tiếng thật to, rất chói tai. Tiếng hét này khiến sống lưng người ta lạnh toát, bởi vì nửa tiếng là tiếng một người con gái rất yêu mị, nửa sau lại là giọng nói ban đầu của bà mù họ Vương.
Sau đó lại nhìn thấy bà mù họ Vương đứng run rẩy.
Dứt lời, bà ấy lại ngồi xuống tấm bồ.
Cũng không biết bà ấy lẩm nhẩm câu gì trong miệng, tóm lại sau đó đã châm cây nến màu trắng mang theo bên người lên, thắp nên thành một vòng tròn vây xung quanh, tự mình ngồi giữa vòng tròn nến.
Giang Chấp bật cười:
Em hứng thú như thế, hay là đợi anh bị trúng chiêu, em hãy theo bà mù họ Vương tới Quỷ môn quan đòi lại mạng cho anh, tiện thể học hỏi thêm, sau này về bày một sạp hàng, nửa đời sau khỏi cần lo ăn lo uống.

Thịnh Đường chống tay lên má, gật gù:
Đúng là một ý tưởng tuyệt vời.

Sau đó anh nghiêm túc hỏi bà ấy:
Bà, rốt cô ta cuộc là gì vậy?


Chính là thứ ở trong mộ đó.
Bà mù họ Vương nói.

Thì cũng phải có lai lịch chứ?

Bà mù họ Vương thở dài:
Lai lịch gì nữa, người ta ở trong mộ đã cả ngàn năm rồi, mấy cậu lại tới quấy rầy người ta, thế nên khó đối phó là chuyện thường tình thôi.

Nếu nhận xét về chất giọng này thì nó rất ma mị, rất quyến rũ người ta.
Tuyệt đối là chất giọng có thể khiến trái tim người đàn ông ngứa ngáy mỗi khi nghe.
… Thịnh Đường đang cầm thìa, tay chợt cứng đờ lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.