Chương 368: GỌI LÀ ANH RỂ
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1674 chữ
- 2022-02-06 09:30:54
Cô vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Cậu con trai của ông chủ không hiểu Thịnh Đường bị làm sao. Thấy cô như bị điểm huyệt vậy, cậu bé8 bất giác quay đầu hỏi Giang Chấp…
Chú ơi, chị ấy bị làm sao vậy ạ? Kích động quá khi nhìn thấy cháu sao?
Anh cười khẩy:
Lưu Nước Ngoài, anh cũng thật thâm độc đấy.
Không thể trấn áp được ma quỷ, càng không giết chết được ma quỷ. Nói trắng ra, là Lưu Nước Ngoài đã xin lá bùa này về, sau đó tìm một nhà khách, để giữ chân con quỷ tại nhà khách đó.
Chẳng trách vừa xin xong được lá bùa anh ta liền rời khỏi nhà khách ngay, cũng khó trách anh ta lại dặn đi dặn lại bà chủ nhà không được gỡ lá bùa xuống.
Tóm lại là…
Lưu nước ngoài đưa ra kết luận:
Bây giờ tôi rất thành tâm hối cải. Nhưng mà cũng phải nói, mấy hôm nay thật sự đỡ hơn nhiều rồi, không giống như mấy người họ vẫn còn nhìn thấy, tôi về cơ bản không nhìn thấy những thứ đó nữa. Tôi cảm thấy, tôi sắp ổn rồi.
Giang Chấp tổng kết ra tình hình của ba người trong đội khảo cổ cùng với Lưu Nước Ngoài.
Có tương tự, cũng có những điểm khác.
Ba người của đội khảo cổ, theo ý của Khương Tấn là lúc đó khi ra khỏi cổ mộ có tình trạng giống như Thịnh Đường, hôn mê hai ngày, sau đó bắt đầu ăn nói lung tung. Sau khi hồi phục lại không được mấy hôm lại bắt đầu bất thường ngay.
Chúng tôi ấy à, kể cả ban ngày cũng nhìn thấy cái bóng trắng bay qua bay lại trước mặt. Mấy hôm nay còn đỡ một chút, không thường xuyên nhìn thấy nữa.
Lưu Nước Ngoài là một thanh niên có tướng mạo khá nhanh nhẹn, anh ta tự nói về tình trạng của mình.
Đuôi mày của cậu con trai ông chủ nhếch lên tận trời…
Không gọi là chú thì gọi là gì ạ?
Gọi là anh rể.
Sự tự tin của cậu n3hóc này cũng mạnh mẽ thật.
Giang Chấp mỉm cười, đang định trả lời thằng bé thì chợt cảm thấy câu hỏi của nó có chỗ nào đó sai sai!
9
Anh tỉ mỉ suy ngẫm…
Anh hơi nhướng mày:
Tiểu quỷ, em gọi anh là gì?
Ví dụ như điên điên rồ rồ, ví dụ như nói một đằng làm một nẻo, hoặc ví dụ như mê man bất tỉnh, chẳng phải đa phần những người trúng tà đều như vậy hay sao?
Nhưng bốn người này trông lại chẳng khác gì những người bình thường cả.
Có điều khi hỏi kỹ thì sẽ biết vấn đề nằm ở đâu.
Không đẹp trai bằng bố của nó ư?
Chỉ số nhan sắc của anh chẳng biết vứt xa bố nó bao nhiêu con đường nữa?
Không đúng, họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Anh ta sợ một khi lá bùa được gỡ xuống, con quỷ đó lại tới quấy rầy anh ta.
Nét mặt Lưu Nước Ngoài ngượng ngập, nhưng vẫn không quên bao biện cho bản thân:
Lúc đó tôi thật sự không còn cách nào khác… Cũng trách tôi, lúc đó giá như không ngứa tay thì tốt biết bao!
Giang Chấp chẳng buồn nghe anh ta giải thích, tiếp tục hỏi:
Sau đó thì sao?
Giang Chấp không trả lời, đợi anh ta tiếp tục nói nốt.
Nhưng mà, bà mù họ Vương không giúp tôi…
Bà mù họ Vương không giúp Lưu Nước Ngoài, nói hành vi của anh ta chọc giận thần linh. Bà ấy có muốn giúp cũng đành chịu. Sau đó bà ấy lại nói: Điều duy nhất tôi có thể giúp cậu chính là hãy rời xa khỏi lăng mộ nhà Hán, ngày ngày đêm đêm ở nhà sám hối. Có lẽ thần linh sẽ tha thứ cho cậu, cậu sẽ yên ổn.
Ai ngờ, Lưu Nước Ngoài lại lắc đầu, hạ thấp giọng xuống để nói:
Tôi nói thật với anh nhé, lá bùa đó, là dùng để giữ quỷ đấy, muốn trấn áp được ma quỷ rất khó.
Giữ quỷ?
Nghe tới đây, Giang Chấp lập tức hiểu ra.
Lưu Nước Ngoài nói khá nhiều, có lẽ chuyện này cũng ảnh hưởng quá lớn tới cuộc đời của anh ta, thế nên gặp ai là anh ta lại tuôn ra ào ào với người đó.
Giang Chấp hỏi anh ta:
Ý của anh là, lá bùa đã có tác dụng?
Trước đó bà chủ nhà khách có nói, sau khi dán lá bùa lên, Lưu Nước Ngoài có vẻ như không còn vấn đề gì nữa, thế nên anh ta cũng rời khỏi nhà khách.
Không thể! So! Sánh! Được!
Thôi bỏ đi, trẻ con sùng bái bố mình, chuyện này có thể thông cảm được, anh chẳng buồn tranh cãi nhiều với thằng bé làm gì.
Ngẫm nghĩ một chút, Giang Chấp lên tiếng:
Nếu em đã gọi cô ấy là chị, vậy thì không thể gọi anh là chú, có biết không?
Về cơ bản không sai khác là mấy so với những lời Khương Tấn nói.
Đúng, khi đó sau khi ngã xuống mộ là tôi cảm thấy có gì đó bất thường. Sau khi trở về nhà thì tôi bắt đầu có các triệu chứng. Tôi đã nhìn thấy mà, có một người con gái mặc đồ trắng bò trên cửa sổ nhà tôi, sợ tới mức tôi ngã chổng vó, tè cả ra quần mà chạy!
Cô ta đi theo tôi mấy hôm cơ đấy. Tôi nghĩ bụng, thế này không ổn rồi, thế này thì thành nhà ma còn gì. Mấy hôm đó tôi không dám về nhà mà tìm một nhà khách để ngủ tạm, chính là nhà khách Nghênh Tân đó. Nhưng ở lại đó vẫn không ổn, nữ quỷ áo trắng vẫn bám riết lấy tôi, tôi bèn xin luôn một lá bùa, dán lên tường.
Quan sát được kha khá rồi, cậu bé đưa ra kết luận:
Cháu cảm thấy là chú không đẹp trai bằng bố cháu! Bố cháu đẹp trai cực kỳ, đẹp trai lắm luôn ấy!
Thịnh Đường là mẫu người hóng chuyện không sợ ầm ĩ điển hình. Nghe xong câu ấy, cô phì cười thành tiếng.
Giang Chấp thầm lườm nguýt trong lòng.
Họ được Khương Tấn sắp xếp ở trong một khu chung cư, chủ nhà thường xuyên đi nơi khác, giao chìa khóa lại cho người thân ở nhà trông nom. Khương Tấn ưng ý ngay chỗ này, khá xa lăng mộ nhà Hán, lại yên tĩnh.
Bốn người đó trông bề ngoài đều khá bình thường.
Trước khi tới nơi, Giang Chấp có tưởng tượng một chút về họ.
Anh nhìn cậu bé con trai ông chủ, bắt chước cách nói chuyện của nó:
Vậy còn cháu, vì sao gọi cô ấy là chị, lại gọi anh là chú?
Cậu nhóc cảm thấy câu hỏi này của Giang Chấp thật là nực cười, nó bắt chước Giang Chấp hơi nhướng mày lên…
Bởi vì chị xinh đẹp!
Khương Tấn dẫn Giang Chấp tới gặp những người từng
trúng tà
.
Ba người của đội khảo cổ, ngoài ra còn có Lưu Nước Ngoài.
Anh không đẹp trai sao?
Giang Chấp tranh cãi với cậu nhóc.
Cậu con trai ông chủ ngước đầu lên, quả thực đã nghiêm túc, tỉ mỉ quan sát Giang Chấp một lượt. Giang Chấp thấy vậy, bèn đặt ra nghi vấn:
Tiểu quỷ, cháu có hiểu thế nào là đẹp trai không?
Cậu con trai ông chủ chậm rãi gật đầu, khí thế có vẻ rất ngầu.
Tuy bình thường cậu con trai của ông chủ động một chú6t là bị bà chủ xách tai lên chửi cho một trận, nhưng đối mặt với người ngoài, nó vẫn khá bạo dạn.
Thằng bé đáp rất ngang nhiên:
Gọi là5 chú ạ, nếu không gọi là gì ạ?
Nghe xong, Giang Chấp chưa vội đi ngay mà dựa vào một bên bàn:
Chú? Vậy em gọi cô ấy là gì?
Có thể ở chung với ba người của đội khảo cổ, chắc chắn là vì sự việc chưa được giải quyết.
Lưu Nước Ngoài thở dài:
Tôi cứ nghĩ giữ chân con quỷ trong nhà khách là không sao nữa, nhưng sau khi trở về nhà vẫn cứ nhìn thấy những thứ không sạch sẽ. Tôi tới tìm bà mù họ Vương… à, chính là thần bà của chúng tôi ở chỗ này.
Anh ta sợ Giang Chấp không biết, còn tốt bụng giải thích một câu.
Cậu con trai của ông chủ quay đầu nhìn nhanh Thịnh Đường:
Chị ạ, nếu không gọi là gì ạ?
Bên này Thịnh Đường bước ra trong sự ngơ ngác, nghe được câu đó cũng rất sung sướng. Cô không để tâm tới việc bị Giang Chấp đè đầu về mặt vai vế, đằng nào cô gọi anh là
thầy
cũng thành quen rồi. Chủ yếu là! Chiến thắng được hình tượng ở trong mắt con trẻ! Ừm, cậu nhóc này có tiền đồ đây. Vì tiếng
chị
này của cậu bé, cho dù tức đến sinh bệnh tim, cô cũng chấp nhận.
Giang Chấp nhìn ra được nét sướng thầm qua ánh mắt của Thịnh Đường, anh cũng mặc kệ cô.
Điều tương tự là, cả bốn người sau khi ra khỏi lăng mộ nhà Hán đều xảy ra vấn đề, đều nhìn thấy được thứ gì đó.
Điều khác biệt là, ba người của đội khảo cổ ngã bệnh thẳng, tình trạng giống như Thịnh Đường. Còn Lưu Nước Ngoài cũng đổ bệnh, nhưng không nghiêm trọng đến vậy.
Còn một điểm khác nữa là ba người của đội khảo cổ từng hồi phục, sau đó lại xuất hiện tình trạng tái phát, đến mức tận bây giờ vẫn còn nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Còn Lưu Nước Ngoài thì sao, theo lời trình bày của anh ta, anh ta không có tình trạng khỏi bệnh rồi tái bệnh, chỉ là đổ bệnh giống như bị trúng tà, sau đó từ từ bình phục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.