Chương 37: PHI THIÊN SỐNG LẠI


Giang Chấp giữ điếu thuốc bên khóe miệng:
Nói cô… cũng được coi là một cô gái hiểu chuyện.


Làm việc đâu ra đấy.
Một cô gái ở độ tuổi như cô khi làm việc gì biết suy nghĩ thấu đáo như vậy quả thực khiến anh kinh ngạc. Vì dù sao, thời buổi n3ày có rất nhiều người trong lời nói và hành động đều cố gắng kiếm chác được chút nào hay chút ấy.

Ông chủ kia còn nói: C9ô bạn gái nhỏ của cậu…
Anh không tiếp tục tiến lên mà đứng nguyên ở đó. Đi qua đi lại toàn là bóng người, chỉ mình anh không dời nửa bước. Thấy cô quay đầu, anh vẫy tay với cô.
Khi Thịnh Đường quay ngược trở lại, đúng lúc anh kết thúc cuộc điện thoại, đầu mày nhíu chặt:
Lập tức tới hang số 0.



Tôi là một tiểu yêu vừa chăm chỉ, lại còn không quấn người… Đại vương bảo tôi đi tuần núi…

Giang Chấp trong một giây không chú tâm đã bị sặc vì vô tình nuốt phải khói.
Nhìn theo bóng cô nhảy chân sáo hớn ha hớn hở đi đằng trước, anh bỗng dưng cảm thấy… Ừm, nói gì thì nói vẫn chỉ là một cô bé, nghiêm túc chỉ là biểu tượng, dương dương tự đắc mới là vĩnh hằng.
Chuông điện thoại vang lên.
Giang Chấp rút ra xem, là Tiêu Dã.
Thịnh Đường ở phía trước đang đi trong phấn khởi, chợt sực tỉnh phát hiện sau món làm ăn này cô kiếm được 600 tệ, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy hời, nên xúi giục Giang Chấp tiếp tục mua nữa. Vừa quay đầu, cô phát hiện anh lại bị bỏ một quãng xa rồi.
Anh phả ra một làn khói. Thật bất ngờ, theo làn khói đang ngoằn ngoèo bay lên cao, trái tim anh c6ũng chợt rung động.
Thịnh Đường khá hài lòng về câu nói này của Giang Chấp, sau đó lại bất ngờ bổ sung thêm những phẩm c5hất ưu tú của bản thân:
Coi như ông ấy có mắt nhìn người. Nhưng tôi đâu chỉ hiểu chuyện thôi đâu. Tôi còn rất cần cù, lương thiện, chăm chỉ…

Những lời sau đó thẳng thừng đổi thành lời hát luôn…

Nói một cách ngắn gọn là Bồ Tát đã động đậy, Phi Thiên sống lại, vừa vào trong hang là có thể nghe được tiếng đội nhạc thổi sáo gảy đàn.
Tiêu Dã cũng lặp lại một lần nữa.

Anh ấy được coi là người có thể nói chuyện bình thường nhất trong số bốn người ở đây lúc này. Ba người khác ngồi ở hàng ghế sau trong xe ô tô. Thẩm Dao vẫn còn đang run lên cầm cập. La Chiếm mặt mày đờ đẫn. Tình hình của Kỳ Dư trông có vẻ nghiêm trọng hơn cả. Anh ấy nhắm mắt lại, dựa vào vai La Chiếm, mặt mày rất nhợt nhạt.

Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Dã, Giang Chấp lái xe một mạch tới hang số 0, dọc đường anh đã kể một cách đơn giản với Thịnh Đường về tình hình hiện tại.

Đại khái là Kỳ Dư và mấy người khác vào trong hang đá thì phát hiện có vài điều bất thường. Hơn nữa những điều bất thường này, theo
lời khai
của người trước mặt thì rất kinh dị.

Thịnh Đường ngồi ở ghế lái phụ, từ đầu tới cuối không nói năng gì. Bốn chữ
Bồ Tát động đậy
qua lời kể của Tiêu Dã một lần nữa khiến cô nhớ lại giây phút mình bị hoa mắt lúc trước.

Nhưng nếu như lúc đó không phải là hoa mắt thì sao?

Tiêu Dã không lên xe. Anh ấy đứng bên cạnh cửa xe, châm một điếu thuốc, có lẽ muốn hút để bình tĩnh lại. Anh ấy phả một làn khỏi về phía hang đá mông lung. Bên tai vẫn còn là tiếng hét thất thanh ghê rợn của Kỳ Dư, lúc ấy quả thực đã làm cho màng nhĩ của Tiêu Dã đau nhức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.