Chương 38: LỜI ĐỒN ĐẠI CÓ THẬT


Đến khi Giang Chấp hút hết một điếu thuốc, đầu lọc được dập tắt vào trong chiếc gạt tàn trong xe ô tô, anh mới rướn người 8vào trong hàng ghế sau, giơ tay vỗ vỗ lên mặt Kỳ Dư.

Kỳ Dư choàng tỉnh, nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông gầ3n như đang dán sát vào mặt mình, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.

Kỳ Dư nghe thấy có tiếng cô gái nói chuyện, có thể chính là Thẩm Dao. Vì lúc tôi đi vào hang thì nhìn thấy Thẩm Dao ngồi thu mình trong một góc, tự lẩm bẩm gì đó.
La Chiếm điều chỉnh lại cảm xúc của mình khá nhanh, bắt đầu cất giọng trầm trầm:
Nhưng tôi quả thực đã nhìn thấy bức tượng Bồ Tát như đang động đậy.


Động đậy có nghĩa là sao?
Thịnh Đường hỏi vội.
Lời giải thích này vô dụng quá đi.
Tóm lại là động đậy?

Đã nhìn thấy điều gì?
Giang Chấp hỏi.
La Chiếm ở bên cạnh cũng đã có phản ứng, quay đầu nhìn Giang Chấp. Trong ánh mắt Kỳ Dư vẫn còn hoảng sợ, lúc lên tiếng g6iọng nói có phần run rẩy:
Lời… Lời đồn là sự thật… Họ đều còn sống… Đều… Đều có thể động đậy… Còn có cả tiếng nhạc…


Hãy nói cho tôi biết những gì mắt cậu nhìn thấy, đừng nói với tôi về lời đồn đại.
Chất giọng của Giang Chấp trầm thấp.
Kỳ Dư khẽ liếm môi, đè nén cảm xúc bất an của mình xuống:
Tôi đi vào hang, đầu tiên nghe thấy âm thanh, là tiếng đàn tỳ bà. Sau… Sau đó tôi nhìn thấy Phi Thiên trên đỉnh đầu động đậy. Họ… Họ giống như đang nhảy múa… Tôi còn nghe thấy có giọng cô gái nào đó nói chuyện. Quay đầu lại nhìn, hình… hình như bức tượng Bồ Tát đó…

La Chiếm suy nghĩ mãi, mặt nhăn tít lại như thanh quẩy xoắn:
Tức là động đậy đó, không thể nói rõ là động đậy chỗ nào hay động đậy kiểu gì, tóm lại là động đậy.

Thịnh Đường á khẩu.
Giang Chấp lùi người ra ngoài, một tay chống lên cửa xe, hơi chau mày.
Thịnh Đường hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi trên ghế lái phụ, mặt hướng về Kỳ Dư. Nhìn thấy bộ dạng này của Kỳ Dư, một cảm giác lạnh lẽo chợt xuất hiện sau sống lưng cô và lan dần đi.

Lúc ấy Kỳ Dư bị dọa hết hồn, ra sức kéo tay tôi nói là có tiếng nhạc, Phi Thiên và Bồ Tát đều sống dậy. Tôi cho rằng cậu ta nói xằng nói bậy, cho tới khi chính tôi cũng nhìn thấy Bồ Tát động đậy…
La Chiếm xoa xoa hai bàn tay mới phát hiện ra ngón tay của mình đã tê dại hẳn đi. Anh ấy tiếp tục xoa bóp thêm, rồi nói với giọng khô khốc:
Tôi chưa bao giờ bước vào một hang đá như thế này. Tôi không muốn tin mấy chuyện tà ma. Nhưng sau khi Tiêu Dã bước vào, đầu óc tôi hoàn toàn đờ đẫn, giống như cơ thể này cũng không còn là của tôi vậy.


Giang Chấp đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng. Anh trầm tư giây lát, rồi hơi cúi đầu để đánh thức Thẩm Dao. Thẩm Dao vốn dĩ đang run lên như cầy sấy sau khi bị dọa, nghe thấy người ta gọi tên mình, lập tức rùng mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.