Chương 371: EM CỐ NHỊN MỘT CHÚT, ANH SẮP XONG RỒI ĐÂY


Một ngày dài như cả năm.

Chỉ mới chia xa hơn nửa ngày, mà cô đã cảm thấy mình và Giang Chấp như chia xa hơn nửa đời 8người vậy.
Anh nghĩ tính cách của cô giống như một đứa trẻ vậy, nếu như thật sự có con, không biết cô sẽ điên rồ thế nào trong cách dạy dỗ con cái nữa.

Giống như lúc trước Giang Chấp đã nói, cho nước vào bột khuấy thành dạng đặ6c quánh, dùng đồng tử dê thấm đẫm, rồi vẽ lên mặt hình ảnh lá bùa linh mà bà mù họ Vương đưa cho, không được thiếu một nét.5
Thịnh Đường cảm thấy chuyện này thật sự là… quá sức vớ vẩn!
Bà chủ nhà rất biết ăn nói, tươi cười chào đón Giang Chấp…

Giáo sư Giang, cậu xem cậu đã là giáo sư rồi, liệu có thể xử lý thằng ôn con nhà tôi một chút không? Chẳng phải người ta có câu đó sao, vùi đầu vào học chẳng thà biết cách học theo phương pháp gì đó. Con trai tôi là đứa ham chơi, không chịu ngồi yên…

Nói cả một tràng vẫn không có câu nào oán trách Thịnh Đường dẫn dắt con trai nhà người ta vào con đường chơi bời linh tinh. Nhưng đôi tai của Giang Chấp nhạy bén biết bao. Lúc đi anh, bài tập của cậu nhóc như thế nào, đến lúc anh về nó vẫn vậy.
Trong khoảng thời gian tiếp theo…
Giang Chấp quả thực đã trải nghiệm được cảm giác mệt mỏi rã rời khi phải phụ đạo bài tập cho con trẻ.
Bài tập thì không có gì to tát, cậu bé còn quá nhỏ để phải làm thứ gì quá khó nhằn. Khó là ở chỗ đầu óc trẻ con thật sự chỉ nghĩ tới chơi, không nhàn nhã dù chỉ một phút.
Cô thầm tâm tâm niệm niệm trong lòng rằng có lẽ sau khi đi gặp mấy người bị trúng tà kia trở về, biết đâu Giang Chấp lại thay đổi suy nghĩ. Không ngờ anh lại nói chắc như chém đinh chặt sắt: Vẽ! Nhất định phải vẽ!
Cô khóc không ra nước mắt…
Sau khi trở về, Giang Chấp gật đầu một cái,
ân chuẩn
cho phép cô không cần phải dưỡng bệnh trong nhà k3hách như một người tàn tật nữa. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô bắt buộc phải mang theo một lá bùa đi vào trong lăng mộ nh9à Hán.
Bùa ấy… phải vẽ lên mặt.
Hình ảnh lá bùa bà mù họ Vương đưa cho anh nói đơn giản thì cũng đơn giản, cũng chỉ cần vẽ vài nét là xong chuyện, nhưng nói khó cũng rất khó, mấy nét vẽ này muốn uốn lượn cho có thẩm mỹ không dễ dàng chút nào.
Đồng tử bò vừa chạm vào trán Thịnh Đường, cô đã gào lên một tiếng…

Không được…


Vậy thì em lại tiếp tục phụ đạo bài tập cho con trai của ông chủ đi.

Thịnh Đường lùi bước cố gắng thương lượng điều kiện tốt hơn:
Hay là… chúng ta cùng phụ đạo?


Đừng hòng.
Giang Chấp tuyệt tình đáp lại.
Không cần phải tưởng tượng về khung cảnh đó, vì chỉ cần nghĩ tới thôi da đầu đã muốn nổ tung.
Nguyên do là vì hôm qua anh trở về, đang dưng lại bắt gặp đúng cảnh tượng Thịnh Đường
phụ đạo
cho con trai ông chủ.
Bây giờ chỉ cần hồi tưởng lại, Giang Chấp vẫn không hiểu mình đã hoàn thành
sứ mệnh vinh quang
đó bằng cách nào. Anh đã trở về phòng nghỉ ngơi như thế nào anh cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ khoảnh khắc ngã xuống giường, trong đầu óc anh vẫn còn xoay vần những tiếng cãi vã ầm ĩ của con trai ông chủ và Thịnh Đường…
Giang Chấp nhìn gương mặt Thịnh Đường ngay trước mắt mình…
Kết quả, đầu tiên là con trai ông chủ mách lẻo với anh, nói cô chơi cờ toàn chơi xấu, nhảy lọt mấy bước liền. Thịnh Đường sống chết không thừa nhận, bô lô ba la một tràng các luận điểm rằng mình là người lớn, sẽ không có chuyện lừa gạt trẻ con gì gì đó…
Giang Chấp đã chứng kiến cảnh Thịnh Đường chơi xấu, quả thực không biết giấu mặt vào đâu, anh không để Thịnh Đường tiếp tục làm mất mặt
sư môn
nữa.
Bà chủ nhà nhìn thấy anh quay về không khác gì nhìn thấy cứu tinh, ra sức nháy mắt ra hiệu cho anh. Giang Chấp vừa nhìn thấy khung cảnh này là hiểu ra vấn đề, chắc là bà chủ nhà cũng không biết phải giải quyết làm sao. Nếu tiến lên có lời thì không khác gì nói Thịnh Đường dạy hư con trẻ. Còn nếu không nói, cứ để mặc cho hai chị em họ chơi… thì chắc là đống bài tập của cậu nhóc vẫn còn nguyên ở đó.
Chuyện cậu nhóc anh không lo được, nhưng quản lý cô học trò nhỏ của mình thì vẫn rất cần thiết.
Nếu nghiêm khắc thì dù gì đó cũng không phải con mình, một khi mắng tới mức để nó khóc lên lại không hay. Quan trọng là, anh cũng không tài nào nghiêm khắc được với cậu nhóc này. Anh chỉ cần nghiêm mặt một cái là cậu con trai ông chủ lại buông một câu ngọt ngào…

Anh rể, anh cười cái đi mà.

Cái gọi là
phụ đạo
, chính là chơi cờ đam.
Hai người họ chơi rất hăng say.

Cộng thêm Thịnh Đường cũng chẳng chịu để anh yên lòng, không những không giúp đỡ mà còn gây thêm phiền toái, liên tục đặt ra nghi vấn rằng tư duy của người ra đề có vấn đề. Con trai của ông chủ như tìm được tri âm vậy, luôn cãi cố cho bằng được dù không có lý lẽ.
Giang Chấp đeo đôi găng tay dùng một lần, một tay bê một chiếc đĩa nhỏ, một tay cầm nhíp, được dùng để gắp đồng tử dê nhỏ xíu đang được thấm đẫm bột dính trong đĩa.
Anh dỗ dành Thịnh Đường:
Rất ổn mà, không hy sinh gương mặt nhỏ nhắn này của em thì làm sao có thể xuống mộ được? Vẫn muốn bị trúng chiêu à?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.