Chương 372: EM CỐ NHỊN MỘT CHÚT, ANH SẮP XONG RỒI ĐÂY


Thịnh Đường mím môi lại một cách gắt gao. Thấy anh lại gắp đồng tử bò ghé sát qua, cô lập tức căng thẳng:
Cái nhíp anh đang cầm… liệu có chọ8c vào mắt em không?



Đối với việc cầm nhíp thao tác, anh rất có niềm tin vào bản thân.



Nhưng mà…

Giang Chấp
ui chao
một tiếng.
Trái tim Thịnh Đường cũng run lên theo:
Sao vậy?


Em đừng có động đậy, an5h vẽ sai rồi, phải tẩy đi vẽ lại.


Không đâu…


Thế em định mang gương mặt với nửa lá bùa ra ngoài dọa người à, nghe lời đi.


Em mệt quá rồi, cứ phải ngước mặt lên mãi.


Không được, em phải nhìn.
Thịnh Đường càng không an tâm hơn.

Không sao, em không cần nhìn thật mà.

Cũng may, ở trong mộ chính chỉ có hai người họ.

Nhẹ có xong việc được không? Với lại, anh cũng đâu có dùng sức.


Nhưng anh làm em đau đấy.


Chắc chắn sẽ không thoải mái một chút, không bôi dầu sẽ hơi khô một chút.

Đeo khẩu trang, trùm một lớp mạng che mặt, dường như chỉ muốn lộ đúng hai con mắt ra ngoài. Lúc xuống mộ chính, cô cắm đầu đi, không chào hỏi bất kỳ một ai.
Đến tận khi đi vào mộ chính, Thịnh Đường mới gỡ mạng che mặt và khẩu trang xuống.
Khi nhìn lại gương mặt nhỏ của cô…

Ai ya…


Em cố nhịn một chút, anh sắp xong rồi đây…


Giang Chấp nhướ3ng mày.
Thịnh Đường không nói nữa, nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.
Cô thầm nghĩ trong lòng: Đây là gương mặt của em, chứ có9 phải là bức bích họa mà anh sở trường đâu…
Quỷ núi vẫn ngước nhìn bầu trời sao.
Giang Chấp tiến lên trước, mở ba lô công cụ bắt đầu làm việc một cách tuần tự.
Đầu tiên Thịnh Đường làm chân sai vặt cho anh, sau đó giơ tay chạm vào bích họa như một cách thăm dò, lát sau cô hỏi:
Em mang theo lá bùa này rồi chạm vào bích họa thật sự không có vấn đề gì chứ?

Không tìm thấy cô mới chợt nhớ ra lần trước chiếc gương đó đã bị Giang Chấp cầm đi mất.
Sau đó cô lại rút di động.
Bàn tay bị Giang Chấp giữ lại.
Nếu có người đi ngang qua phòng, cuộc đối thoại của họ sẽ là…

Đường Tiểu Thất, em ngồi trên người đừng có ngọ nguậy lung tung, nếu không anh không phát huy được hết.


Sư phụ, anh nhẹ tay thôi…

Có tiền không kiếm, vậy thì trừ phi…
Giang Chấp hiểu rõ, những manh mối đang mon men xuất hiện trong đầu cô cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Anh không hề dừng tay, lần lượt kiểm tra tình trạng khởi giáp và ô nhiễm bụi của bích họa. Anh nói:
Người vào trong lăng mộ nhà họ Hán không sao, người bước vào mộ chính cũng không sao. Ban đầu, người lan truyền tin tức quỷ núi trên bích họa sống dậy chính là ba người trúng chiêu trong đội khảo cổ. Họ nhìn thấy một cô gái mặc đồ trắng từ trong tranh bước ra, sau đó cứ thế đi theo xung quanh họ.


… Để anh nghĩ cách.
Nói rồi, Giang Chấp ngoắc chân kéo chiếc ghế qua, ngồi xuống rồi ra hiệu cho cô:
Ngồi lên đùi anh.

Thôi được rồi…
Thế là, trong khoảng thời gian sau đó.

Không được, sư phụ, em phải xem lại mặt mình.

Sau khi gương mặt của cô được vẽ xong, Giang Chấp đã không cho phép cô soi gương, lý do là: Một khi nhìn vào lá bùa trên mặt sẽ không may mắn.
Giang Chấp không buông tay mà khuyên nhủ:
Không sao không sao, không cần nhìn.

Đáng nhẽ phải hoa nhường nguyệt thẹn, ai dè lại bị vẽ đến khôi hài.
Cảnh ấy đột ngột đập vào mắt, Giang Chấp còn phải cảm thấy áy náy. Nghĩ lại bình thường khả năng hội họa của anh cũng không đến nỗi nào, chí ít vẫn còn có nền tảng kỹ thuật sửa bích họa, nhưng vẽ thể loại bùa chú này đúng là nhọc công.
Thịnh Đường cảm thấy ánh mắt anh có phần kỳ lạ, giật mình, vô thức lục ba lô tìm gương ra soi.

Sư phụ, anh có thể vẽ cho em đẹp một chút không?


Yên tâm đi.

… Năm p6hút sau.
Nghe xong Thịnh Đường câm nín:
Cũng có nghĩa là, lần sau nếu em muốn vào lại, còn phải mất thêm hơn mười ngàn? Kiếm tiền kiểu này dễ kiếm quá thì phải? Em còn phải ra ra vào vào lăng mộ nhà Hán, cứ làm theo cách này, chẳng mấy chốc bà ấy có thể phát tài luôn ấy.


Về nguyên tắc là như vậy.
Giang Chấp cười nói:
Nhưng trên thực tế, không phải em cứ chịu bỏ tiền ra là bà ấy cũng chịu cho em nguyên liệu vẽ bùa đâu.

Thịnh Đường nảy sinh hồ nghi.
!!!

Thịnh Đường gần như vũ trang toàn thân để tới lăng mộ nhà Hán.
Giang Chấp lấy danh nghĩa nghiên cứu bích họa, không cho phép bất kỳ người nào vào quấy rầy.
Thế nên Thịnh Đường nghĩ, không để cho nhìn thì không nhìn nữa vậy, mắt không thấy tim không phiền, dù sao có ghê rợn cũng chỉ khiến một mình Giang Chấp ghê người mà thôi.
Nội dung trên bích họa vẫn như thế.

Từ ý tứ mà bà mù họ Vương muốn bày tỏ, lần này sẽ không có vấn đề gì.
Trong lúc nói, Giang Chấp cũng đồng thời cẩn thận lấy một số bản mẫu của bích họa vào trong túi bóng kín.

Lần này?
Thịnh Đường nhíu mày:
Chỉ được lần này thôi ư?


Bột đó đắt như vậy, đương nhiên chỉ dùng được một lần.


Họ đích thực là những người đã chạm vào bích họa, ngoài việc này ra, tên đạo mộ kia cũng đã nhìn thấy cái gọi là hồn ma. Từ những thứ hắn nhìn thấy mà phán đoán, có lẽ trong lúc rơi xuống hắn từng chạm vào hoặc từng tiếp xúc với bích họa, chỉ vì quá căng thẳng nên không chú ý.


Nói tới đây, Giang Chấp ngừng lại một chút, cũng dừng việc đang làm lại, quay đầu nhìn Thịnh Đường.

Sau cái nhìn ấy, Thịnh Đường nghĩ tới một vấn đề mấu chốt!

Cô đứng lên, quan sát kỹ bức bích họa trước mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.