Chương 373: EM CỐ NHỊN MỘT CHÚT, ANH SẮP XONG RỒI ĐÂY



Em muốn nói là trên bích họa có lẽ tồn tại một loại vật chất, dính vào da người là có thể ảnh hưởng tới người chạm phải nó. Còn loại bột ở trên mặ8t em, có lẽ là thứ có thể phân giải… ừm, một loại vật chất trên bích họa.


Giang Chấp mỉm cười:
Em nói tiếp đi.


Thịnh Đường thấy3 vậy, liền biết ngay phương hướng mà mình đang nghĩ tới chắc chắn không sai rồi.

Thật không?


Nếu không thật, không lẽ chuyện em trúng tà mới là thật?
Giang Chấp hỏi ngược lại.
Thịnh Đường cười hì hì:
Nhưng, anh cũng nên ngợi khen em một chút chứ.


Nếu phân tích ra thì máy móc của đội khảo cổ khá hiện đại, đủ dùng rồi.
Giang Chấp hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ bích họa, bình tĩnh phân tích:
Hơn nữa anh cho rằng nơi đây không phức tạp như hang số 0, có điều…

Anh ngừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn lên, sau đó giơ bàn tay đang đeo găng lên, nhẹ nhàng ấn vào bích họa, nói với Thịnh Đường:
Mẫu vật bên này cũng phải lấy một ít.

Thịnh Đường làm theo.
Niềm vui của Thịnh Đường lan tràn trên gương mặt:
Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em.

Giang Chấp quan sát cô một lúc khá lâu…

Sao anh có cảm giác đối với chuyện bắt người, hình như em thể hiện thái độ cực kỳ hưng phấn nhỉ.


Anh đó.
Thịnh Đường ngang nhiên đáp.
Giang Chấp không giận mà bật cười, ngầm thừa nhận.

Bây giờ em có bắt bà mù họ Vương cũng vô ích, bà ấy sống chết cũng không nói đâu, em có thể làm gì được? Bà ấy là thần bà của khu vực này, em kiên quyết kéo bà ấy tới hỏi chuyện cũng là điều không thể.
Giang Chấp kiên nhẫn từ từ lấy phần khởi giáp đang đung đưa chực rơi xuống của bích họa ra ngoài, ngữ khí cũng dịu dàng như động tác của anh vậy.
Như một cô học trò ngoan ngoãn và chăm chỉ.

Nhưng mà gì cơ?
Cô vẫn không quên hỏi.

Nhưng mà, chuyện bắt bà mù họ Vương chỉ là chuyện sớm muộn. Em nói không sai, cho dù chúng ta đã biết được bí mật của bích họa, thì tới cuối cùng khi muốn đi tìm thuốc giải, đến tám, chín phần vẫn phải thông qua bà mù họ Vương.


Muốn người khác phối hợp với em, trước tiên em phải ngang tài ngang sức với người ta cái đã, bằng không sẽ bị người ta dắt mũi, mở lọ mẫu vật ra.

Thịnh Đường giúp anh lấy một lọ nhỏ đựng mẫu vật ra. Cô đeo găng tay, thận trọng mở hộp ra, còn Giang Chấp thì cẩn thận đặt nó vào trong.

Thì chẳng phải em cũng chỉ muốn tiết kiệm thời gian cho anh thôi sao? Thêm nữa, em rất lo lắng không biết thứ vật chất ở trong bích họa này liệu có tình trạng giống với hang số 0 hay không, mất thời gian rồi cũng chẳng tra ra được vấn đề gì. Trên thực tế, nó vốn có vấn đề.


Không cần ngợi khen.
Nói rồi, Giang Chấp đứng lên:
Em thông minh, có thể nghĩ tới mấy chuyện này là hết sức bình thường.

Thịnh Đường lườm nguýt.
Tuy rằng Giang Chấp hướng mặt về phía bích họa, quay lưng về phía cô, nhưng vẫn có thể đoán được chính xác vẻ mặt
hung dữ
của cô lúc này:
Lườm nguýt thì khỏi cần đi, nếu đã có bùa thần hộ thân thì qua đây giúp.

Thịnh Đường lon ton tiến tới.

Em cảm thấy tốt nhất là gọi bà mù họ Vương tới đây, ép cung nhục hình bắt phải khai.

Giang Chấp cầm dao sửa bích họa, liếc cô một cái thật nhanh, nửa đùa nửa thật:
Cái vẻ thổ phỉ này của em học từ ai ra đấy?

Giang Chấp mím môi cười khẽ,
ừm
một tiếng đáp lại.

Sau đó em đã nghĩ, hiệu quả của thứ ở trên bích họa có thể duy trì bao lâu.
Thịnh Đường nói tiếp:
Anh nói cho em biết, không bao lâu nữa ba người đó sẽ không sao, tình trạng của Lưu Nước Ngoài sẽ khá hơn họ một chút, sẽ hồi phục rất nhanh. Thế nên, thật ra thứ nằm trên bích họa khi sử dụng trên cơ thể người sẽ có giới hạn về mặt thời gian. Nếu sau đó ba người kia không còn xuống mộ nữa, có lẽ họ cũng giống như Lưu Nước Ngoài, hồi phục nhanh hơn một chút.

Giang Chấp vẫn cười rất nhẹ nhàng, nói:
Phân tích rất đúng.

Cô cũng thẳng thừng bắt chước Giang Chấp, khoanh chân ngồ9i bệt xuống đất:
Vấn đề cũng tương tự như hình mặt quỷ trên bức bích họa ‘Cái chết của St. Antori’ mà nhiều năm trước anh đã giải quyết, trong qu6á trình sáng tạo bích họa trong lăng mộ, các nghệ nhân chắc chắn cũng có cân nhắc riêng của mình về mặt nguyên liệu, ví dụ như đề phòng trộm cắp, 5một khi động tay vào trộm cắp là sẽ trúng chiêu. Em đang nghĩ… vật chất dính trên mặt bích họa, hoặc là loại nguyên liệu tạo ảo giác chắc chắn không hay gặp, bằng không anh đã sớm phát hiện ra rồi. Vậy thì thứ dạng bột dính trên mặt em nhất định càng không phổ biến, thậm chí có thể nói rất khó kiếm được, bằng không bà mù họ Vương cũng không thể có tiền lại không kiếm.


Nhưng mà…
Cô đổi giọng, bật cười:
Lần này bà mù họ Vương giúp được chúng ta rồi. Nếu bà ấy đã biết thuốc giải, ừm, chúng ta cứ tạm gọi thứ ở trên mặt em là thuốc giải đi, vậy thì chắc chắn bà ấy biết rõ thứ thuốc giải này là gì. Tìm hiểu thuốc giải, lẽ nào còn không tìm hiểu ra vật chất ở trên bức bích họa này hay sao?

Nói xong, cô nhìn Giang Chấp, hai mắt tỏa sáng.
Thịnh Đường khẽ thở dài:
Cuộc sống quá nhàm chán, phải có những phi vụ lớn như thế này mới có thể chứng minh sự tồn tại của mình được.


Giang Chấp:



Thịnh Đường vẫn còn nghi vấn, cùng là người chạm vào bích họa, tại sao cô gặp chuyện còn Giang Chấp thì không? Nếu chỉ vì âm thịnh dương suy thì cũng không đúng, ba người ở đội khảo cổ gặp phải chuyện quái lạ đều là nam giới cả mà.

Đối với sự thắc mắc này, Giang Chấp quả thật vẫn chưa thể cho cô lời giải đáp. Ngẫm nghĩ một lúc, anh nói:
Có lẽ, anh thật sự sở hữu một thể chất trừ tà chăng.


Thể chất trừ tà.

Thế thì há chẳng phải sẽ đáng quý như thịt Đường Tăng hay sao?

Chẳng trách… Thịnh Đường quan sát cái bóng của Giang Chấp, chép miệng một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.