Chương 390: NHIỀU CHUYỆN


Khóe miệng Giang Chấp hơi nhếch lên:
Học trò thì không được làm bạn gái à? Quy tắc của môn phái nào vậy?


Anh lại khiến cho Khương Tấn p8hải câm nín.

Khi đi tới phòng thí nghiệm, Khương Tấn gọi với một câu sau lưng Thịnh Đường:
Đường Đường, cảm ơn món óc chó sốt ngọt của 3em nhé.

Trình Tần trong khoảnh khắc cảm thấy hoang mang vô cùng…
Quả nhiên, cô nghe thấy Tiêu Dã hắng giọng nói:
Tối nay ấy à, hai chúng ta thật sự phải nằm chung một phòng rồi, khách sạn đã đầy phòng.


Làm sao có thể? Chẳng phải ban nãy lúc chúng ta check-in vẫn còn phòng trống hay sao?
Cô gái đó còn hỏi họ muốn lấy mấy phòng cơ mà.
Cô ngồi xuống giường, thái độ rất hống hách:
Một chiếc giường, khỏi cần suy nghĩ, trước kia Khúc Phong còn không có đãi ngộ này, anh càng không có hy vọng gì. Tóm lại, anh khẩn trương đặt thêm một phòng, nếu không thì đêm nay anh ngủ sô pha.

Tiêu Dã lấy ngón trỏ gãi gãi trán, không biết đang nghĩ cái gì, đứng im đó bất động.

Nhanh lên chút đi, anh trai…
Trình Tần kéo dài giọng, rất câm nín.
Tiêu Dã sắp xếp gọn gàng vali hành lý, từ tốn đi ra trước cửa phòng ngủ, nghiêng người dựa vào:
Hơn hai trăm mét vuông vốn dĩ cũng đâu có rộng lắm, không thể để được chiếc giường thứ hai.

Anh nghiêng đầu, lướt nhanh qua chiếc giường:
Giường không nhỏ, chắc phải tới hai mét tư đấy.


Cứ cho là giường rộng tới hai mét tư thì chúng ta cũng đâu thể ngủ chung giường, đúng không?
Trình Tần đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh:
Tiêu Dã, anh cố tình đúng không? Trông anh ngông nghênh kìa, lại còn nói là hơn hai trăm mét vuông không để được chiếc giường thứ hai chứ.

Vì sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?
Thấy vậy, Tiêu Dã cũng nghiêng người nằm xuống, chống một cánh tay lên nhìn cô:
Hay là em cố nhịn anh một đêm. Sáng sớm mai anh sẽ gọi điện cho lễ tân giành phòng, thế nào?

Trình Tần mở mắt ra.
Tiêu Dã không giận mà bật cười, nhướng mày có chút xấu xa.
Anh không nói gì, cũng quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thẳng vào mặt cô, ngắm nghía thật kỹ càng.
Nhìn đến mức Trình Tần cảm thấy lạnh sống lưng:
Anh nhìn cái gì thế hả? Có gì thì nói đi, đừng giở trò quái dị, em bực với anh đấy.


Cố tình chuyện gì?

Trình Tần hơi nheo mắt lại, quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới:
Anh nói thật đi, có phải sau khi gặp chị đây anh đã bị bẻ… đã ưng ý chị đây không? Muốn giở trò đen tối à?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vì phép lịch sự, cô cũng không thể nói tuột ra hai chữ
bẻ thẳng
được.
Trình Tần chống người dậy nhìn, một chiếc dép còn lại đang nằm trên tay Tiêu Dã.
Lúc nó đang bay… đã được anh vững vàng đỡ lấy.
Cô nhìn anh, rồi anh nhìn cô.
Giang Chấp cố tình sát lại gần cô, ngữ khí mang theo chút uy hiếp:
Tai của anh không thính lắm, em nói lại lần nữa cho anh nghe đi.

Thịnh Đường mím môi cười, cố tình hét lên thật to với bầu trời đêm:
Thầy giáo Giang Chấp, năng lực chuyên môn giỏi, lại đẹp trai! Khiến các cô gái trẻ rất yêu thích!

Trời cao núi rộng, giọng cô lạnh lót vang vọng đi thật xa, như một làn sóng âm.
Trình Thật thật sự là! Phục rồi!
Sau khi đi một vòng xung quanh phòng khách sạn, cô đứng ra chính giữa căn phòng và bùng nổ…

Một căn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông! Vậy mà lại chỉ có đúng một chiếc giường! Đùa nhau sao?!

Cứ như vậy, hai người nhìn vào mắt nhau phải tới chục giây, Trình Tần bất ngờ phát hiện ra…

Anh… định giở trò gì vậy?

Tiêu Dã tiến lên, đi lại chiếc dép lê vào chân Trình Tần, rồi ngồi xuống bên giường.

Anh cũng họ Giang(), em đang nói ai?
Giang Chấp cố tình hỏi.
() Hiện tượng đồng âm khác nghĩa trong tiếng Trung.
Thịnh Đường cười:
Em nói là thầy Jiang đó, năng lực chuyên môn cao, lại đẹp trai, một người như vậy luôn khiến người ta muốn nhìn thêm mấy lần.

Nhưng không ngờ gương mặt của Tiêu Dã lại cách cô một khoảng gần như vậy, trái tim bỗng dưng như bị thứ gì đụng vào một cái vậy.
Cô lùi ra phía sau một chút, khi lên tiếng luôn có cảm giác khí thế của mình đã tụt đi một bậc:
Tiêu Dã, anh thấy mình có đáng đấm không? Ban nãy có phòng thì anh cứ nhất quyết đòi đặt một phòng cơ!


Được được được, anh không chọc vào em. Tối nay em cố gắng nghỉ ngơi đi, anh sẽ ngủ ngoài sô pha vậy, khá rộng rãi.
Dứt lời, anh đứng lên, vươn dài cánh tay:
Đi tắm cái đây.

Tiêu Dã thở dài:
Lễ Quốc Khánh mà, phòng khách sạn đều rất khó đặt, chỉ vài phút là hết sạch.

Trình Tần như bị sét đánh trúng đầu.
Cô nằm đờ ra trên giường như một con cá chết hồi lâu, đau khổ hậm hực.
Có mấy đĩa óc chó làm xong được mang tới cho đội khảo cổ, do chính ông chủ nhà đích thân mang đi. Ông ấy chuyển lời tới Khương 9Tấn rằng: Giáo sư Giang nhà người ta tự tay làm món này đấy, bảo tôi mang tới cho mọi người cùng ăn.
Thế nên thật ra Khương Tấn cố tình.6
Giang Chấp cũng không để ý, anh xoay đầu Thịnh Đường lại, rồi dừng bước, quay đầu cười nửa đùa nửa thật với Khương Tấn…
Tiêu Dã hơi cúi đầu xuống, nhìn cô cười:
Ban nãy anh đang nghĩ, hai chúng ta đến với nhau cũng ổn mà.


Anh biến đi!
Trình Tần trừng mắt với anh.
Miệng nói nhanh hơn não nghĩ!
Tiêu Dã nhìn cô thật nhanh rồi gật đầu, quay người đi gọi điện thoại cho lễ tân.
Trình Tần ngả toàn bộ cơ thể ra sau, nằm trên giường dang rộng hai cánh tay.
Nhưng mà nói gì thì nói, chiếc giường này cũng thật dễ chịu, cứng mềm vừa phải, nằm lên lập tức có cơn buồn ngủ ập tới. Nghĩ thì cũng thích thật đấy, một chiếc giường lớn như thế này, tối nay cổ vai gáy đều không phải lo lắng.
Trình Tần lần lượt đá hai chân trái phải, hai chiếc dép bay ra ngoài.
Một chiếc rơi xuống đất, để lại một tiếng động trầm xuống thảm trải sàn.
Chiếc còn lại… không có động tĩnh gì.
Nụ cười hòa vào trong đôi mắt Giang Chấp, anh hỏi cô:
Vậy có khiến em thích không?

Thịnh Đường không vòng vo chút nào, cô dựa sát vào người anh:
Thích!



Ba ngư5ời trong đội của anh ổn rồi phải không? Thầy Khương, anh nợ tôi một ân tình đấy.

Gương mặt điển trai của Khương Tấn trông khá nhăn nhó.
Khi đi xa hơn một chút, Thịnh Đường cảm thán:
Thật ra con người thầy Khương cũng khá tốt.

Khi anh ra khỏi phòng ngủ, Trình Tần mới ngồi dậy.

Cô cảm thấy lòng mình hỗn loạn.

Chỉ vì ban nãy… anh áp sát cô đến vậy sao?

Đang mải nghĩ thì Tiêu Dã lại thò đầu vào:
Này!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.