Chương 391: ĐỪNG CHỈ NGHĨ ĐẾN VIỆC CHỌC GHẸO ANH!


Thịnh Đường gật đầu.

Giang Chấp đặt bảng thành phần xuống, nhìn cô, nói có phần hứng thú:
Được đấy, anh còn chưa dạy e8m cách làm sao để đọc mà em đã biết rồi, tự học thành tài.



Cũng đâu khó lắm đâu, chỉ cần nhìn sự đối lập về màu sắc 3là được rồi.

Ngay sau đó, cô nhạy cảm phát hiện ra Giang Chấp dùng sức mạnh hơn, bàn tay lớn giữ lấy eo cô, chỉ hận không thể bẻ gãy nó. Hơi thở của cả hai đều nóng rực, của cô thì mềm yếu, của anh thì nặng nề.
Anh gặm cắn khóe môi của cô, rồi đôi môi cứ thế tiến thẳng xuống dưới.
Sự nhiệt tình của Thịnh Đường bị hẫng, cho tới khi ngực mát lạnh, ngay sau đó lại được đôi môi Giang Chấp ủ ấm.
Giang Chấp quan sát cô, trong đôi mắt là những tia sáng trong veo và rực rỡ.

… Sao hả?
Thịnh Đường bị anh nhìn quá lâu đến nỗi hoang mang.
Giang Chấp giơ tay lên, xoa đầu cô một vòng, nói:
Đường Tiểu Thất, em mới là người siêu thật sự, còn ‘siêu’ hơn cả bò Tây Tạng ấy.

Hôm nay Thịnh Đường không buộc tóc mà buông xõa, vì sợ lạnh cô còn cố tình mặc một chiếc áo khoác lông mềm màu trắng sữa. Sau khi bị Giang Chấp vần vò như vậy, tóc cô dựng hết cả lên, thoạt nhìn không khác gì một còn dê… trên đầu có tổ chim.
Nghe Giang Chấp nói vậy, Đường Tiểu

không còn tâm trí vuốt lại mái tóc, mà cứ thế mang theo mái đầu tổ chim xác nhận lại với Giang Chấp:
Anh đang khen em à?

Giang Chấp lấy chỗ bột trong ba lô dụng cụ ra ngoài:
Đúng vậy.

Anh ngước mắt lên nhìn mái đầu của cô, không nhịn được phải cười thành tiếng. Anh giơ tay kéo cô ra phía trước, vuốt lại tóc cho phẳng phiu, động tác rất dịu dàng.
Nghe xong, Thịnh Đường sướng rơn trong lòng, cứ thế được khen một cách bất ngờ.

Vậy em có phải người xinh đẹp nhất, dáng chuẩn nhất, gợi cảm nhất và siêu nhất trong số các cô gái anh từng gặp không?

Thịnh Đường gãi đầu:
Có thể mà, chắc có liên quan đến việc em học hội họa chăng, em vốn dĩ rất nhạy cảm với màu sắc.

Cô có khả năng phân biệt màu sắc cao hơn hẳn người bình thường, về điểm này Giang Chấp trước giờ vẫn luôn biết. Lúc khôi phục hang số 0, có một vài khu vực bích họa bị khởi giáp, màu sắc phân bố không điều hoặc mờ đi không nhìn rõ, cô đều có thể phân biệt ra được.
Ban đầu Giang Chấp không hiểu về khả năng của cô, dĩ nhiên không dám tùy tiện tin tưởng. Nhưng sau khi nghiên cứu và so sánh, anh phát hiện ra, tất cả các lần phán đoán của cô đều chính xác. Khả năng này quả thật đã giúp cho công việc khôi phục của họ tiết kiệm được không ít thời gian.
Trong lòng có hai người nhỏ xíu đang điên cuồng múa may, sau đó… Give me five!
Yep!
Giang Chấp hơi mím môi lại, nét mặt rất ngượng ngập. Hồi lâu, anh bực dọc nói:
Em qua đây.

Tích cực chủ động là sai sao?
Cứ õng ẹo để làm gì cơ chứ?
Cô chủ động vòng tay qua cổ anh, đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Chỉ có điều, Giang Chấp không ngờ được, cô có thể nhạy cảm với màu sắc đến mức này.
Cuối cùng, anh hỏi cô với vẻ hết sức tò mò:
Có bao nhiêu màu bị trộn lẫn vào nhau thì em không thể phân biệt được?

Thịnh Đường ngẫm nghĩ:
Em cảm thấy… chỉ cần là màu sắc, em đều có thể phân biệt được.

Giang Chấp sực tỉnh ra, ngẩng phắt đầu dậy.
Nha đầu chết tiệt này, dám đào hố chôn mình!
Thịnh Đường giơ tay áo đầy lông lên, bụm miệng cười, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt anh, cố nhịn cười nói:
Sư phụ, sao vành tai anh lại đỏ rực lên thế kia? Lạnh quá à?

Trái tim cô vọt lên tận cổ họng.
Cô cảm thấy nơi lồng ngực nhói đau giây lát.
Cô kêu lên một tiếng.
Tuy rằng cô cảm thấy, trong mấy chuyện thân mật, con gái thu mình lại một chút sẽ tốt hơn, hoặc là làm nũng đẩy anh, mềm mại nói một câu: Thôi đừng, anh thật là đáng ghét…
Nhưng mà!
Cô lại rất thích! Anh! Hôn! Cô!
Cô vội vàng quay đi.
Trên lồng ngực, là một dấu hôn quá rõ ràng.
Hơi thở trở nên gấp gáp.
Âm thanh ấy len lỏi vào sâu trong trái tim Giang Chấp.
Anh vốn dĩ chỉ muốn chọc ghẹo cô, nhưng bây giờ trái tim lại ngứa ngáy như bị mèo cào vậy, cảm giác nóng rẫy dâng lên rất nhanh. Anh giữ lấy gáy cô, nụ hôn càng trở nên mãnh liệt, sâu hơn.
Thịnh Đường sắp tan chảy trong vòng tay anh.
Giang Chấp theo tầm mắt của cô hướng xuống dưới, ánh mắt tối đi vài phần. Anh kéo cẩn thận áo của cô lại, cười khẽ:
Chính vì trước kia không có cô gái nào, nên bây giờ anh mới… không biết nặng nhẹ như thế này đấy.

Vốn dĩ phải là một câu đả kích cô, rất trêu chọc, nhưng vì chất giọng trầm thấp của anh mà nghe lại giống như một lời giải thích.
Ý tứ đã thay đổi.
Giang Chấp buông cô ra, ngước mặt lên.
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt anh, cô cảm thấy đôi mắt anh như giấu một ngọn lửa, hừng hực bùng cháy, vừa dữ dội vừa cuồn cuộn.
Cô hèn nhát trong khoảnh khắc.
Giang Chấp sững người, sự đối lập về màu sắc?
Anh lại cầm bảng thành phần lên xem lại, có phần k9inh ngạc:
Có không ít thanh màu chồng lên nhau, mà em cũng có thể phân biệt được sao?

Thịnh Đường thì không nghĩ đây6 là chuyện gì đáng để người ta kinh ngạc, cô nhướng mày hỏi ngược lại:
Anh không nhìn ra sao?

Trong lòng cô âm thầm bổ sung thêm một cái nhất nữa: Háo sắc nhất.
Giang Chấp thu tay về, khoanh hai cánh tay trước ngực, lướt mắt nhìn một lượt từ đầu xuống chân cô, rồi lại nhìn từ chân lên đầu.
Sau đó anh từ tốn, chậm rãi nói một câu chân thành:
Tiểu Thất à, có phải em có hiểu lầm gì với hai từ ‘gợi cảm’ không?
Anh giơ tay vẽ vời trước mặt cô:
Với vóc dáng này hả? Một con dê đáng yêu…


Vậy trước kia anh từng có cô gái nào bên cạnh không?


Không có.


Hai chữ
trả thù
còn chưa kịp bật ra, cánh tay cô đã bị Giang Chấp ghìm chặt, kéo một cái cho cô ngã vào lòng anh.
Một giây sau, anh hôn cô, không cho cô bất cứ khoảng thời gian nào để kịp phản ứng.
Khóe môi bị anh lăn qua lăn lại đến đau đớn, cô ư hừ một tiếng.

Không có.
Giang Chấp lấy ra hai mẫu bảng thành phần, đáp một câu tùy ý.

Vậy trước kia bên cạnh anh có rất nhiều cô gái sao?


Không có.

Trái tim nhỏ bé của Thịnh Đường nảy lên nảy xuống một cách vô dụng, cô nhìn chằm chằm vào cổ Giang Chấp…
Nhìn mãi, nhìn mãi.
Rồi cô nhào tới, há miệng hôn mạnh một cái.
Câu cuối cùng, anh cố tình kéo dài giọng, có chút chọc ghẹo.
Thịnh Đường cúi đầu xuống nhìn trang phục mình đang mặc, lông + lông + lông…

Em sợ lạnh.
Cô buông ra một lý do rất có sức thuyết phục.
Giang Chấp: …
5Đương nhiên anh không phân biệt ra được, trên biểu đồ có tới mấy chỗ dải màu hoặc tia màu chồng lên nhau, muốn dùng mắt thường để phân biệt màu gốc hoặc tia màu là rất khó khăn.
Anh cảm thấy, là một người bình thường đều khó mà nhìn ra được chăng.
Nghe khẩu khí này, Thịnh Đường lập tức tránh ra thật xa.
Giang Chấp câm nín, giơ tay về phía cô:
Qua đây, anh dạy em xem biểu đồ, đâu phải muốn ăn thịt em.

Thịnh Đường xoa tay, chạy bước nhỏ tới:
Không được đánh em…


Muốn trở nên gợi cảm trước hết phải không sợ lạnh.
Giang Chấp chuyển ghế qua.
Thịnh Đường ngẫm nghĩ rồi hắng giọng tiến lên…

Vậy trước kia ở bên cạnh anh có cô gái nào gợi cảm không?
Giang Chấp theo đà ôm chặt lấy cô, để mặc cho cô hành động một cách thoải mái.

Cô cũng chẳng hôn cho tử tế, mà chỉ cắn anh.

Anh kêu lên một tiếng đau đớn.

Giang Chấp cười khẽ, cất giọng vừa cưng chiều vừa khàn đặc:
Con thỏ con này.




Cuối cùng.

Giang Chấp để lại một dấu hôn trên ngực trái của cô, còn cô để lại một vết cắn trên cổ Giang Chấp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.