Chương 398: MỘT GƯƠNG MẶT HỒ LY?


Có người chỉ tay lên bầu trời và hét lớn:
Nhật thực! Nhật thực!


Không ít người giơ cao máy ảnh, giơ cao di động, nhấ8t thời đám đông xung quanh trở nên sôi sục.

Tiêu Dã và Trình Tần đứng dậy, Trình Tần nhìn mặt trăng và mặt trời ở trê3n cao, tỏ vẻ không hiểu:
Không nghe tin tức nói hôm nay có nhật thực mà nhỉ. Hơn nữa lúc nhỏ em từng nhìn thấy nhật thực, kh9ông giống lắm với những gì đang xảy ra trước mắt.

Trình Tần nhìn anh.
Tiêu Dã ngẫm nghĩ rồi nói:
Có một vài hiện tượng kỳ quái, còn chưa kịp giải thích hang đã bị niêm phong rồi.

Trình Tần nghe ra sự nuối tiếc trong ngữ khí của anh. Dưới ánh mặt trời, ánh mắt anh cũng trở nên thâm trầm, là một sự quyến luyến bịn rịn, là khó mà buông bỏ, là canh cánh trong lòng. Cô nghĩ bụng, tay này cũng thật cứng miệng, luôn miệng tỏ ý mình đã rời bỏ tất cả mọi thứ thuộc về Đôn Hoàng, nhưng ban nãy anh vẫn nói một câu: Tuy rằng chẳng liên quan mấy tới nghề khôi phục bọn anh…
Về điểm này, Trình Tần dĩ nhiên không dám tranh luận với Tiêu Dã, dù sao người ta cũng học hành đào tạo chuyên nghiệp.
Cô bèn cười nói:
Em đang dùng sự vô tri của mình để nâng cao sự giỏi giang của anh còn gì.

Tiêu Dã sung sướng:
Được thôi, vậy anh đây sẽ giỏi một lần cho em biết.

Tiêu Dã cảm thấy cô rất thú vị, bật cười, nhưng cũng không vòng vo với cô nữa, anh nói:
Nghe nói trong Đôn Hoàng có ẩn giấu bí mật về hiện tượng mặt trời và mặt trăng cùng mọc. Nhưng xem khắp các bích họa Đôn Hoàng, đến nay vẫn chưa tìm thấy bóng dáng nào của nó, chỉ có chuyện Phục Hy và Nữ Oa tạo mặt trăng mặt trời thôi.

Nghe xong, Trình Tần cảm thấy câu này rất buồn cười:
Phục Hy và Nữ Oa rõ ràng đã tạo ra con người, sao lại thành tạo ra mặt trăng và mặt trời chứ?

Tiêu Dã thở dài một tiếng, chân thành nói:
Sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng tuy không liên quan gì tới ngành khôi phục của bọn anh, nhưng nếu em đã muốn làm thì cũng nên tìm hiểu một chút về bích họa Đôn Hoàng chứ.

Tuy rằng đoạn này Trình Tần không hiểu lắm, nhưng không có nghĩa là cô không có khả năng phân tích, cô hồ nghi:
Như vậy… Phục Hy và Nữ Oa chẳng phải sẽ trở thành tùy tùng của Bồ Tát sao?


Đúng, trong Kinh Phật là như vậy.
Bàn tay của Tiêu Dã cũng di chuyển theo tia sáng nơi chân trời, anh nói nhẹ nhàng:
Trong đó nói, thuở khai thiên lập địa không có mặt trăng và mặt trời, thế là Phật A Di Đà đã cử hai vị Bồ Tát do người thu nạp, Bảo Ứng Thanh và Bảo Cát Tường, cũng tức là Phục Hy và Nữ Oa thời thượng cổ, tới tầng Brahma thứ bảy để lấy thất bảo, sáng tạo ra mặt trăng mặt trời cùng nhị thập bát tú, đồng thời ấn định bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.


Nghe thì… có vẻ rất giống truyền thuyết Phục Hy tạo thế gian, Nữ Oa tạo người, nhưng mà Phật giáo về sau mới lưu truyền vào Trung Quốc, còn thần thoại cổ đại của Trung Quốc thì đã lưu truyền từ rất lâu rồi.

Hử?
Trình Tần chỉ tay lên bầu trời:
Không phải… hiện tượng thiên văn?


Chỉ có thể nói đây là một hiện tượng lạ, còn vì sao lại xuất hiện hiện tượng này, đến nay vẫn còn là một bí ẩn.
Tiêu Dã vẫn một tay cầm di động, nãy giờ luôn giữ nguyên trạng thái quay chụp:
Hiện tượng mặt trời và mặt trăng cùng mọc này sớm nhất được ghi chép lại trong ‘Vân tụ quan hợp sóc ký lược’ của Trần Lương thời nhà Minh, hơn nữa còn gắn kết với một câu chuyện thần thoại từ thời bàn cổ. Nhưng anh còn từng nghe nói một chuyện…

Trình Tần vô thức kêu lên một tiếng sửng sốt.
Tiêu Dã nghe thấy vậy quay đầu lại, ống kính di động cũng theo đà di chuyển…
Thứ ấy như đang bò trên vách núi, không to, vì khoảng cách nên trông cứ mờ mờ ảo ảo, nhưng nhìn ra được thứ đó màu trắng. Chẳng mấy chốc một cơn gió lướt qua, thứ đó biến mất trong khoảnh khắc!
Trước kia Trình Tần từng nghe nói qua về loại hiện tượng này, cô ngập ngừng hỏi anh:
Là… một hiện tượng thiên văn rất hiếm gặp ư?

Chớp mắt cô lại nghĩ, năm nào cũng xuất hiện một lần thì cũng không được gọi là hiếm gặp đâu nhỉ.
Tiêu Dã lắc đầu:
Đây không phải là hiện tượng thiên văn.


Tàng kinh động thứ hai tức là hang số 0 ư?
Trình Tần hỏi thẳng thừng.

Có lời đồn như vậy, đương nhiên, bọn anh cũng bước vào hang với niềm tin ấy. Nhưng nói thật lòng, bích họa bên trong đó quý giá thì quý giá thật nhưng lại không phát hiện ra những cuốn kinh và những tài liệu quý báu như hang số 17. Ngoại trừ…

Anh ngừng lại.
Anh ngừng một chút.
Rồi đánh mắt.
Trình Tần trừng mắt với anh:
Anh thích nói hay không thì tùy anh, đừng có mà vòng vo tam quốc.

Ở trong lòng anh, anh vẫn luôn là một nhà khôi phục bích họa, cho dù có quay về Hàng Châu, ngày ngày mặc những bộ đồ nghiêm túc, công sở.
Cô còn tiếp tục muốn hỏi kỹ thêm về những chuyện kỳ lạ trong hang số 0 chợt liếc mắt phát hiện ra điều gì đó, chỉ lướt qua một chút rất nhanh. Cô đột ngột quay đầu lại, quả nhiên phát hiện có một thứ trên vách núi ngay gần đó.
Đang động đậy!
Tiêu Dã rút di động ra, bật ứng dụng máy ảnh lên, cười nói:
Đây k6hông phải là nhật thực đâu, là khoảnh khắc mặt trăng và mặt trời cùng mọc!

Mặt trăng và mặt trời cùng mọc ư?
Trình Tần quay đầu nhìn Tiêu Dã.
Trong đôi mắt Tiêu Dã có ánh sáng, giống như nó đã hút hết ánh sáng mộng ảo phía chân trời, cũng lại giống như nó xuất phát từ niềm vui sướng cực độ tận đáy lòng, khi anh lên tiếng giọng nói nghe có chút kích động:
Mặt trời và mặt trăng cùng mọc thông thường là hiện tưởng xảy ra vào buổi sáng ngày mùng Một tháng Mười âm lịch, nhưng không phải là ở đây, mà ở trên đỉnh Ưng Khoa, huyện Hải Diêm, Hàng Châu. Hôm nay cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng không phải mùng Một tháng Mười, vậy mà lại xuất hiện cảnh mặt trời và mặt trăng cùng mọc.


Em xin rửa tai lắng nghe.

Ở góc bầu trời, hiện tượng mặt trăng và mặt trời cùng mọc vẫn đang tiếp tục. Nhà Tiêu Dã ở Hàng Châu, từ lâu anh đã nghe người ta nói về hiện tượng này. Những ai từng chứng kiến đều nói nó sẽ kéo dài tới gần mười phút. Thế nên anh ấy cứ phải giơ di động suốt, trong lúc nói cũng không dừng việc ghi hình lại.
Anh nói:
Trong bích họa Đôn Hoàng có đề cập tới không ít câu chuyện thần thoại. Trên bờ đông của hang 285 quần thể Mogao đã có câu chuyện mà anh vừa nói tới. Hai bên của Mani bảo châu trên bích họa là Phục Hy và Nữ Oa, đầu người mình rắn, tóc búi cao, vạt áo rộng đan vào nhau, đai lụa dài, trên vòng luân hồi trước ngực lần lượt vẽ chim vàng và mặt trăng, tượng trưng cho nhật nguyệt. Thật ra trên các di chỉ đá thời nhà Hán cũng từng xuất hiện Phục Hy và Nữ Oa, nhưng đa phần là đối mặt với nhau, chỉ có trên bích họa Đôn Hoàng là sánh đôi, trước ngực lần lượt là mặt trăng mặt trời.

Tiêu Dã hiểu ý cô muốn nói, anh mỉm cười:
Cũng không phải chưa từng có người đưa ra nghi vấn này. Không ít chuyên gia cũng cho rằng đây là việc Phật giáo sao chép câu chuyện hai anh em Phục Hy và Nữ Oa kết hôn rồi tạo ra con người trong thần thoại cổ đại Trung Quốc. Theo như nhận định của anh, chuyển hóa những nhân vật trong thần thoại Trung Quốc thành các nhân vật trong Phật giáo chính là thức ứng với nhu cầu phát triển của Phật giáo. Phật giáo du nhập vào Trung Quốc, vừa cần truyền thụ tư tưởng của Phật giáo, cũng đồng thời phải để nó thích ứng với thẩm mỹ và phong tục bản địa. Quan trọng hơn là, sự du nhập của Phật giáo cũng tạo nên mối quan hệ cạnh tranh với Nho giáo và Đạo giáo của nước ta, và cũng có thể trở thành một vũ khí thống trị của hoàng gia. Những nội dung kiểu như thế này, em sẽ thường xuyên bắt gặp trong các bức bích họa Đôn Hoàng thời Bắc Ngụy.

Trình Tần ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi anh:
Vậy ban nãy anh nói, thật ra trong bích họa Đôn Hoàng cũng ẩn giấu nội dung về hiện tượng mặt trời và mặt trăng cùng mọc, ở hang đá nào vậy?

Tiêu Dã lập tức nhún vai:
Trước mắt vẫn chưa phát hiện ra, nghe người ta đồn, rất có thể ẩn giấu trong Tàng kinh động thứ hai.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Chỉ có Tiêu Dã và Trình Tần đều nhìn chăm chăm về phía vách đá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.