Chương 399: CHÓ MỚI SỢ
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1676 chữ
- 2022-02-06 09:31:29
Về sau cô vẫn luôn bám sát Giang Chấp, gần như là dính chặt vào người anh. Cô tự an ủi bản thân rằng: Mình lạnh!
Giang Chấp thấy 8vậy, cũng cúi đầu hỏi xem có phải cô cảm thấy lạnh hay không. Cô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói:
Chỉ là em thích dựa vào anh thôi.
3Nghe xong, anh bật cười, vòng cánh tay qua ôm cô vào lòng. Cô có khoác áo của anh hay không cũng vậy, anh ôm chặt kín cô vào vòng tay mì9nh, để cô thò cái đầu ra cũng rất thú vị. Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hỏi…
Giang Chấp nghĩ như vậy, cũng không biết cô nhóc trong lòng anh có thích ngắm tuyết rơi không. Chắc là cũng ngại, cô sợ lạnh.
Bỗng dưng anh lại rất muốn đắp cho cô một người tuyết.
Đang mải nghĩ tới cảnh trời tuyết trắng xóa thì có một tia sáng lóe lên qua khóe mắt Giang Chấp, tốc độ rất nhanh, ngay sau đó, có ánh sáng chợt xuất hiện.
Khi Thịnh Đường tỉnh lại, cô phát hiện mình nằm trên một chiếc đệm chống ẩm, là vị trí lúc trước Giang Chấp ngồi, bây giờ đã bị cô chiếm đóng. Cô gối lên chiếc ba lô hai quai, trên người khoác áo của Giang Chấp, mùi hương mát lạnh của anh vẫn còn phảng phất đâu đây, rất ấm áp nhưng lại khiến cô sực tỉnh, lập tức ngồi bật dậy.
Giang Chấp chưa đi đâu, vẫn đang ở trong mộ thất.
Anh đứng bên cạnh quan tài, tay chống hông, ngẩng đầu lên nhìn.
Vì áo khoác đang ở trên người cô, nên Giang Chấp chỉ mặc độc chiếc áo phông, cũng không thấy anh kêu lạnh, từng đường nét rắn chắc trên cánh tay anh khiến cô nhìn mà cổ họng khô khốc.
Chỉ có điều…
Anh đang nhìn gì thế nhỉ?
Thầy nhìn anh, ánh mắt rất dịu dàng: Con xem, con khoác chiếc áo to này, không khác gì một tiểu vương gia từ trong cung bước ra đâu.
Sau khi trở về, anh bị Tiết Phạn mắng té tát một trận, trách cứ anh đi lung tung.
Lúc đêm xuống, Tiết Phạn bị cảm, trong lòng anh vẫn còn giận nên cũng chẳng đoái hoài tới Tiết Phạn. Vài ngày sau đó, ngày nào Tiết Phạn cũng mang theo cả một âu nước nóng, ra sức uống nước. Về sau, anh nghe một người thầy khác nói, ngày anh đi lạc, Tiết Phạn đã bất chấp mưa tuyết gần như đi khắp cả Tử Cấm Thành để tìm anh.
Trải qua sự cố lần này ở lăng mộ nhà Hán, cuối cùng cô cũng được nếm trải cảm giác sợ hãi.
Nhưng bắt cô nói cụ thể cô sợ điều gì thì cô lại không nói ra được, chỉ cảm thấy trong lăng mộ âm u ghê rợn này, người chết và người chôn theo đều đứng ở bốn phía xung quanh, chưa biết chừng vào một khoảnh khắc thiên thời, địa lợi, nhân hòa nào đó lại duyên nhìn thấy cương thi…
Thịnh Đường tiếp tục rúc vào người Giang Chấp.
Thật là khiên cưỡng.
Giang Chấp đang nghĩ: Bây giờ ngẫm ra sức khỏe và xương cốt của Tiết Phạn hình như còn không rắn chắc bằng anh.
Chỉ có điều đoạn ký ức này cứ ở mãi trong đầu anh, không sao xua đi được. Đi tới đâu nhìn thấy tuyết, anh lại nhớ về dáng vẻ của Tiết Phạn khi sốt cao nói mớ đêm đó. Ông đang lẩm bẩm tên của một người: Trân Trân…
Thầy chỉ vào bức tường Cố Cung: Vào đây.
Bên trong tường ấy ạ?
Khi đó Giang Chấp nghĩ kiểu gì cũng không hiểu.
…
Có lẽ tuyết ở Đông Bắc sẽ dữ dội hơn nhiều.
Bà chủ nói, sau tiết Sương giáng, tuyết ở Đông Bắc sẽ rơi bất chợt và bất ngờ, giống như có một năm trên dãy Trường Bạch, mới giữa trung tuần tháng chín đã có một lớp tuyết phủ rất dày rồi.
Trên đỉnh đầu!
Giang Chấp lập tức tập trung nhìn, hơi nheo mắt lại. Ánh sáng đó quả nhiên xuất hiện trên bức tinh vân đồ, từ chấm sáng này tới chấm sáng kia, rồi tới chấm bên cạnh, giống như con mắt đèn này sáng lên rồi lại tắt lịm, và có một con mắt khác sáng tiếp…
…
Chỉ có tiếng kim của chiếc đồng hồ đeo tay đang nhảy nhót. Bình thường nó bị nhấn chìm giữa phố phường huyên náo, vậy mà ở đây lại cực kỳ sắc nét, dễ nghe, có tiết tấu giống như đang thôi miên vậy.
Hiệu quả cách âm của mộ thất này cực kỳ tốt.
Anh tin rằng trên đầu vẫn người đang đi qua đi lại, công việc đào bới, dọn dẹp tuy đã tạm dừng vào ban đêm nhưng công việc rửa dọn đồ cổ thì vẫn tiếp tục. Sau tiết Sương giáng, nhiệt độ ở Đông Bắc giảm đi dữ dội, đặc biệt khi đêm xuống, thở một hơi ra ngoài là có khói xuất hiện, khi hít một hơi vào trong, khí lạnh có thể làm sặc khí quản.
Tuyết rơi lả tả khá nặng hạt, thành cả tảng. Khi anh đưa tay ra hứng, hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, nhưng lại là những tinh thể trong suốt, có góc cạnh, trông cực kỳ đẹp.
Trong Cố Cung quá rộng lớn, tuy anh đã đi rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn lạc lối trong Tử Cấm Thành hun hút, không tìm được đường đến giữa trùng trùng lớp lớp các bức tường đỏ dưới màn tuyết trắng rợp trời.
Khi các thầy dẫn anh quay trở lại Quyện Cần Trai, nắm tay anh đi qua bức tường Cố Cung dài miên man, thầy cười nói: Những ngày tuyết rơi không được chạy lung tung trong Tử Cấm Thành đâu nhé.
Tiểu Thất à, nếu sợ thì em cứ thoải mái t6hừa nhận, anh không cười em đâu mà.
Chó mới sợ.
Thịnh Đường lẩm bẩm một câu.
… Thật sự không sợ ư?
Họ gặp đúng thời điểm Cố Cung đóng cửa không tiếp khách tham quan, nên không có ai vào quấy rầy, trận tuyết ấy trông thật đơn thuần và trong trẻo.
Đó có lẽ là trận tuyết đẹp nhất trong ấn tượng của anh.
Tuyết trắng xóa mập mờ che đi mái ngói lưu ly, nhưng càng làm tôn lên cái khác biệt của bức tường cung điện đỏ rực và cả những phiến lá ngân hạnh rụng rơi dưới đất. Đừng nghĩ chỉ lác đác vài chiếc lá lẻ loi, nhờ có tuyết đọng, trông chúng càng thêm thuần khiết. Lúc đó anh bước chân ra khỏi Quyện Cần Trai, nghĩ rằng sẽ lạnh nên khoác một chiếc áo choàng to và dày của các thầy. Anh bước qua cửa cung, men theo bức tường đỏ chậm rãi bước đi.
Vì sao ạ?
Thầy trả lời: Bởi vì mỗi ngày tuyết rơi, các cung nữ đều sẽ ra ngoài đánh trận tuyết. Họ thấy con xinh xắn như thế này, sẽ kéo con đi mất đấy.
Kéo đi đâu ạ?
Ngay lúc n5ày đây, Thịnh Đường âm thầm bổ sung một câu trong lòng: Phải, em chính là một con chó.
Thật ra bình thường cô rất bạo gan, số lượng các bộ phim kinh dị cô từng xem từ nhỏ tới lớn có khi đủ càn quét kỷ lục Guiness, phim hay hay phim dở, trong nước hay ngoài nước cô cũng đều xem không sót bộ nào, ngay cả Trình Tần còn phải nói cô: Cậu xem mấy bộ phim có chất lượng một chút mình còn nhẫn nhịn được, mấy bộ phim rác rưởi mà cậu cũng xem đến nghiện được!
Cô nói với Trình Tần: Khi cậu đã tê bì cảm xúc với kinh dị thì chỉ có thể xem mấy phim ghê tởm để kích thích bản thân thôi.
Giang Chấp một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, từng cái, từng cái một.
Còn ánh mắt của anh thì từ đầu tới cuối nhìn về phía bên trên của mộ thất, nơi có bức tinh vân đồ, nhìn không chớp mắt.
Xung quanh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Cô cảm nhận được cánh tay anh thu lại mỗi lúc một chặt hơn, bấy giờ lòng mới yên ổn một chút. Gương mặt cô áp lên ngực anh, hít hà mùi hương trên cơ thể anh, đủ để vỗ về cho những bất an của cô, mang tới cho cô cảm giác an toàn.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy toàn bộ cơ thể và tinh thần đều được thả lỏng, cả người như được bao bọc bởi mùi hương của anh, cực kỳ mềm mại.
Trong lúc mơ màng cô đã nghĩ: Nếu lúc này thật sự xuất hiện cương thi, cô cũng chẳng sợ nữa, anh nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ nghĩ ra cách nào đó…
Thế nên đội khảo cổ phải hoàn thành phần việc quan trọng trước khi tuyết trắng phủ kín núi.
Tuyết trắng ư?
Giang Chấp đã rất nhiều năm rồi không được chứng kiến cảnh mưa tuyết ngợp trời. Một lần khá ấn tượng đối với anh là lần anh cùng Tiết Phạn tới Bắc Kinh, vào đúng mùa đông, khi Bắc Kinh đón trận tuyết đầu mùa.
Thịnh Đường di chuyển tầm mắt của mình theo hướng đó…
Tinh vân đồ trên đỉnh đầu ư?
Cô hơi nheo mắt lại, tinh vân đồ thì có gì đáng xem đâu? Vừa định quay đi thì cảm thấy trước mắt lóe sáng.
Một chớp mắt, rất nhanh.
Thịnh Đường nảy sinh cảnh giác, vội vàng bò dậy đi tới bên cạnh Giang Chấp. Cô mặc kệ việc trong quan tài có thể có cương thi, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên tinh vân đồ lấp lánh nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, giống như ánh đèn, nhưng lại không rực rỡ như ánh đèn.
Đây là… loại cơ quan gì vậy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.