Chương 415: CÓ LẼ TÔI THẬT SỰ CÓ THỂ TRỪ TÀ CHĂNG?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1819 chữ
- 2022-02-07 11:45:58
Khương Tấn sững người.
Rất lâu sau anh ấy mới lẩm bẩm:
Gỡ toàn bộ lớp màu xuống ư?
Tắt rồi… và tắt hẳn luôn.
Nhìn thấy biểu cảm ấy trên gương mặt Khương Tấn, lòng Giang Chấp cũng sáng tỏ như gương, anh cười:
Xem ra việc này còn khó thực hiện hơn cả việc gỡ lớp màu xuống.
Giang Chấp chống tay lên trán, thật sự… phải gắng sức mà nhịn cười.
Người này, EQ thật sự thấp đến đáng lo ngại.
Thịnh Đường ở bên cạnh từ tốn nói:
Phần của bà ấy cũng là người khác đưa cho. Một người có đôi mắt tinh tường như anh còn không dám tùy tiện chui vào Can Phạn Bồn, huống hồ là một bà già mù, anh mong bà ấy chỉ đường cho anh hay là đi hộ anh luôn?
Khương Tấn có phần ngượng ngập:
Anh không có ý này, chỉ muốn hỏi phương hướng cụ thể… Haizz, kính già yêu trẻ là đạo lý truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta mà, em hiểu lầm anh rồi.
Đúng vậy.
Khương Tấn lắc đầu thở dài:
Nếu vừa gỡ vừa khôi phục thì sao? Dùng thuốc màu thay thế tiến hành cứu chữa?
Tìm đi tìm lại mới phát hiện ra quả thật chỉ còn lại duy nhất phương án mà Giang Chấp đưa ra.
Khương Tấn cũng càng nghĩ càng thấy khó hiểu, thẳng thừng dốc nốt cốc rượu xuống bụng. Hương rượu cay nồng kích thích khiến anh ấy nhe răng khà hơi, cuối cùng giơ ngón tay cái lên trước mặt Giang Chấp…
Anh ấy lại ngồi thẳng người dậy:
Nếu là người khác đưa cho, vậy người ấy…
Không còn sống nữa.
Giang Chấp nói:
Ý của bà mù họ Vương là việc bà ấy có được thứ đó cũng đã là chuyện lâu lắm rồi.
Cũng được, nhưng tổng thể giá trị của bích họa sẽ giảm đi không ít, dù sao thì thuốc màu gốc trên bức tranh quỷ núi cũng rất giá trị, đáng để bảo tồn nghiên cứu.
Khương Tấn không biết phải làm sao, cũng chẳng buồn uống rượu nữa, giơ tay lên vò đầu, vò từ đằng trước ra đằng sau rồi lại từ đằng sau vò ngược lại, chẳng bao lâu sau mái đầu đã trở thành tổ quạ. Sau đó anh ấy ngẩng phắt lên nhìn Giang Chấp:
Nếu có đủ số lượng cỏ trừ tà, vậy thì có thể thực hiện việc khôi phục mà không bị quấy nhiễu không?
Thế nên Giang Chấp phải cứu vớt
số phận
rất có thể phải đối mặt với nguy kịch của Khương Tấn.
Là thế này…
Anh hắng giọng:
Tiểu Thất, cô ấy là họa sĩ sao chép tranh trẻ tuổi nhất cũng có năng khiếu nhất ở hang đá Đôn Hoàng. Trong tác phẩm
Giáng ma biến
của nhiều thời kỳ, trình độ sao chép của cô ấy đã đạt tới hiệu quả có thể so sánh 1:1, cung cấp được rất nhiều tài liệu quan trọng cho công việc lưu giữ và khôi phục bích họa.
Khương Tấn thì khờ khào từ đầu tới cuối, sự chú ý của anh ấy quay trở lại với bức tranh quỷ núi:
Tháo gỡ lớp màu là có thể giải quyết triệt để nỗi lo về sau ư?
Đúng vậy.
Giang Chấp đành chấp nhận hỏi gì trả lời nấy:
Nhưng đồng thời, bức tranh quỷ núi cũng sẽ bị phá hủy.
Có thể là được.
Giang Chấp cất giọng nhạt nhòa:
Bà mù họ Vương nói, thứ này được tìm thấy ở gần chỗ các anh, Can Phạn Bồn.
Nghe được nửa câu trước, mắt Khương Tấn còn sáng rực lên, như một cái bóng đèn vậy, nhưng khi ba chữ
Can Phạn Bồn
được bật ra, cái bóng đèn đó bèn
tách
một tiếng rồi tắt ngấm…
Tôi ấy à, có một vấn đề cực kỳ khó hiểu, Giáo sư Giang, phiền anh giải đáp cho nghi vấn của tôi được không.
Rượu còn chưa được ba tuần, Khương Tấn đã là ngà say rồi.
Có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là, có đủ cỏ trừ tà.
Giang Chấp nói.
Khương Tấn cực kỳ anh dũng:
Nếu bà mù họ Vương có thể mang được thứ đó ra ngoài, chứng tỏ thứ nửa nạc nửa mỡ đó tồn tại trên đời, nếu tìm có lẽ vẫn tìm được!
Khương Tấn lại
ồ
một tiếng, lần này là một tiếng ồ được kéo rất dài.
Cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, anh ấy hỏi Giang Chấp:
Thế nghĩa là anh muốn nói, việc phân tách lớp màu, một họa sỹ sao chép bích họa có thể đảm nhận?
Quả nhiên, Thịnh Đường đã cười, chống tay lên má, có vẻ như đã hòa hoãn:
Nhìn đã biết thầy Khương là một người tài năng đã trải qua rất nhiều sóng gió.
Dĩ nhiên rồi.
Khương Tấn còn rất đắc ý.
Anh đang phổ cập trách nhiệm và chức năng của họa sỹ sao chép tranh ư? Anh chỉ đang muốn nói với anh ấy rằng, cô gái tên Tiểu Thất trước mặt đây giỏi cỡ nào, cô ấy chỉ muốn nghe được một câu: Thật lợi hại, quả nhiên trường giang sóng sau xô sóng trước.
Giang Chấp mơ hồ cảm thấy có lẽ, Khương Tấn không còn cách cứu chữa rồi.
Thịnh Đường cười khẩy hai tiếng nặng nề:
Em đâu có sinh ra để làm học trò, trước đây em là họa sĩ sao chép bích họa!
Khương Tấn hiểu ra, à ồ một lúc, sau đó lại hỏi với vẻ không hiểu:
Thế thì sao?
Khương Tấn
ồ
lên một tiếng.
Giang Chấp liếc mắt nhìn Thịnh Đường, cô nhìn chằm chằm Khương Tấn, môi mím chặt.
Thịnh Đường càng mím chặt môi hơn nữa, tay nắm chặt chiếc cốc, sau đó đặt mạnh nó xuống bàn lần nữa.
Tiếng động rất lớn, làm Khương Tấn giật nảy mình.
Sắc mặt Khương Tấn khá nặng nề, anh ấy gật đầu có vẻ khó khăn:
Can Phạn Bồn ở địa phương này giống như một khu vực cấm vậy, vào được nhưng không ra được, trong đó rất có khả năng tồn tại một từ trường cực mạnh…
Liên quan tới Can Phạn Bồn, nó giống như một từ cấm kỵ, ai nhắc tới người đó biến sắc mặt.
Khương Tấn thì không có nhiều tế bào liên tưởng như Giang Chấp. Nghe xong, anh ấy nhướng mày:
Làm học trò của anh ấy.
Thế thì có gì để hỏi chứ?
Đúng vậy.
Giang Chấp nói8 rất nhẹ nhàng và thản nhiên:
Công việc này, học trò của tôi có thể làm được.
Nghe đến đây, Thịnh Đường lập tức ngồi3 thẳng dậy. Cô nâng cao cằm, cực kỳ kiêu hãnh. Khương Tấn đánh mắt nhìn cô thật nhanh, thật ra chỉ là một ánh mắt hết sức bình9 thường nhưng thế nào Thịnh Đường lại đọc được cảm xúc nghi ngờ trong đó. Cô hắng giọng, dự định sẽ công bố một
danh xưng chí6nh thức
có phần chuyên nghiệp hơn của mình.
Chắc chắn là anh sẽ cười.
Cô gái tên Tiểu Thất này, bình thường thì khá khiêm tốn nhưng trong lòng cực kỳ kiêu ngạo. Bản thân cô cảm thấy mình không có bản lĩnh cũng được, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói cô không có bản lĩnh, đó là một sự hạ nhục công khai đối với một thiếu nữ vừa có tài năng thiên bẩm vừa là một học sinh giỏi.
Khương Tấn lại thở dài, ngay sau đó há hốc miệng, hơi thở vừa định bật ra thì Giang Chấp đã ngắt ngang lời anh ấy, rồi bổ sung thêm một câu:
Cũng không còn hàng tồn nữa, tất cả đã ở trong mộ thất cả.
Nghe xong câu này, Khương Tấn mới tuyệt vọng hoàn toàn.
Thấy vậy, anh ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp tục nói với Khương Tấn:
Tiểu Thất ấy à, cô ấy tỉ mỉ tới từng chi tiết của bích họa trước khi khôi phục, cho dù chỉ là một khu vực bị khởi giáp, cô ấy cũng có thể phục hồi nguyên dạng. Ngoài năng khiếu bẩm sinh ra, sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và khả năng quan sát cũng cực kỳ quan trọng.
Thấy Khương Tấn vẫn ngơ người ra, Giang Chấp bèn thở dài:
Đa số các vấn đề của bích họa đều nằm cả trên lớp màu, cũng chính vì lớp màu mà xảy ra khá nhiều tổn hại. Tiểu Thất ấy à, khi làm sao chép cần phải phục hồi nguyên dạng hình ảnh bích họa trước và sau khi khôi phục. Thế nên ở trong đầu cô ấy, cho cô ấy một bức bích họa, cô ấy cũng có thể tự động phân tích ra quá trình phân ly của lớp màu. Đây là một bản năng được hình thành vừa bằng năng khiếu vừa nhờ sự tích lũy kinh nghiệm bản thân.
Anh giỏi, giỏi thực sự đấy!
Cuối cùng anh ấy hỏi Giang Chấp…
Nụ cười nơi khóe miệng của Thịnh Đường càng lớn thêm.
Giang Chấp ngồi bên cạnh cô còn cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo đằng sau nụ cười ấy.
Anh có biết ở Đôn Hoàng em làm công việc gì không?
Giang Chấp ở5 bên cạnh nhìn Thịnh Đường có phần hứng thú. Cánh tay cô vắt ngang trước ngực rồi đặt ngang lên mặt bàn, sống lưng không cần tả cũng biết thẳng đến mức nào. Anh cố nhịn để không cười, dáng vẻ này sao giống chiến sĩ ra tiền tuyến tiên phong quá vậy.
Một câu hỏi khiến Thịnh Đường hơi nheo mắt lại, làm sao cái gì? Khinh thường họa sĩ sao chép tranh à?
Khương Tấn ngồi ở đối diện, từ đầu tới cuối không hiểu được sự bực dọc của cô bắt nguồn từ đâu. Anh ấy còn nghĩ, người này sao đang nói nửa chừng lại không nói nữa thế? Cuối cùng, vẫn là Giang Chấp không chịu nổi, dù sao cũng đang ở địa bàn của người ta, cứ suốt ngày không nể mặt người ta cũng chẳng hay ho cho lắm. Nếu thật sự chạm vào điểm giới hạn của cô nhóc này, tới lúc Khương Tấn bị chơi cho thương tích đầy mình thì một người dù với thân phận thầy giáo hay bạn trai như anh cũng chẳng thể nào nhịn được ngồi cười sằng sặc.
Nếu bà mù họ Vương có thể lấy được thứ đó ra ngoài thì bà ấy chắc sẽ biết vị trí cụ thể của nó chứ?
Khoảng thời gian này bà mù họ Vương không nhận thêm việc nữa. Có người nói bà ấy đã đi nơi khác, cửa nhà khóa kín mấy ngày liền. Khương Tấn không biết về chuyện của bà mù họ Vương, về bí mật bà ấy lừa đảo gạt người khác, chỉ có Giang Chấp và Thịnh Đường biết rõ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.