Chương 416: Nguồn gốc của âm thanh khổng lồ


Khương Tấn là một người có chỉ số cảm xúc thiếu hụt, nhưng khả năng hành động vẫn rất thần tốc. Trước khi lấy danh nghĩa khoản đãi Giang Chấp n8hưng thực chất là tới để nghe giải đáp những nghi vấn, anh ấy đã triệu tập tất cả những người có liên quan tới để làm công việc niêm phong bíc3h họa rồi.

Anh ấy lắng nghe ý kiến của Giang Chấp, lựa chọn thời gian vào lúc mười hai giờ trưa. Khi ấy là lúc sự thay đổi trong kết c9ấu của thuốc màu trở nên yếu ớt nhất, các nhân viên chỉ cần không có tiếp xúc trực tiếp với bích họa trong quá trình thao tác là sẽ bình an vô6 sự. Sau đó, chỉ có thể làm việc trong vòng ba tiếng đồng hồ, vì ba tiếng sau, kết cấu thuốc màu của bích họa sẽ bắt đầu hoạt động mạnh mẽ trở5 lại.
Không ngồi lải nhải với anh ấy ư?
Vậy thì chắc chắn không được, Giang Chấp mấy lần đòi đi đều bị Khương Tấn ôm ghì gọn ghẽ, sống chết vòng tay giữ lấy hông anh, cả cơ thể áp chặt vào sống lưng anh, tư thế này ghê tởm tới mức Giang Chấp chỉ muốn nôn mửa.
Tối hôm nay Khương Tấn uống say mèm.
Một chai Mao Đài còn chưa uống hết một phần năm.
Nghe ngóng từ phía ông chủ nhà, anh mới hay, cô nhóc này mới sáng ngày ra đã cùng bà chủ nhà tới chợ phiên mua thức ăn rồi. Bấy giờ Giang Chấp mới chợt nhận ra, thấm thoắt đã lại tới cuối tuần.
Rảnh rỗi không có việc gì, anh lại tới lăng mộ nhà Hán một chuyến.
Vậy mà, đã say.
Giang Chấp không dính dù chỉ một giọt rượu, thế nên đã trở thành bờ vai cho Khương Tấn ngả ngớn, dựa dẫm.
Giang Chấp giật thót, quay mặt lại nhìn còn giật mình thêm lần nữa!
Gương mặt Khương Tấn gần như áp sát vào gương mặt anh, anh ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn với vẻ rất tò mò. Bên cạnh… còn có vài người nữa, đều là một đám hiếu kỳ, cũng bắt chước anh, ai nấy đều ngẩng đầu.
Với tính cách của Giang Chấp, anh lại đi hầu hạ một người sau rượu ư? Lại còn là một người đàn ông, đúng là chuyện không tưởng. Ban đầu khi Khương Tấn có dấu hiệu là ngà say, Giang Chấp đã nhắc nhở anh ấy rồi, ai ngờ người anh em này có lẽ đã được giải đáp khúc mắc trong lòng nên cứ thế uống quá đà, tự chuốc say cho bản thân đến quắc cần câu.
Ông chủ nhà khách mấy hôm nay tiếp xúc với Giang Chấp cũng ít nhiều nhìn ra được tính khí của anh nên chủ động
xin đi giết giặc
. Ai ngờ Khương Tấn lại ôm chặt Giang Chấp không rời tay, mặc cho Giang Chấp đẩy kiểu gì cũng phí công vô ích.
Cảm giác kỳ lạ này rất quen thuộc.
Giang Chấp ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nghĩ ra, là cảm giác của lần đầu tiên anh nhìn thấy bức tinh vân đồ khi bước vào ngôi mộ này, giống y hệt.
Khương Tấn rõ ràng không còn nhớ tình trạng say mèm của mình ngày hôm qua, chỉ cảm thấy sau một bữa rượu, mối quan hệ giữa hai người đã được kéo gần hơn, ai ngờ Giang Chấp lại trở mặt như không quen biết. Khương Tấn đang định lên tiếng nói đừng có vô tình như vậy thì một giây sau, mặt lập tức biến sắc.
Giang Chấp nhìn thấy cả gương mặt anh ấy sắp méo xệch, còn cảm thấy khó hiểu: Làm sao đây? Bị đả kích tinh thần à?
Giữa việc buồn nôn muốn chết và buồn ngủ muốn chết, cuối cùng Giang Chấp đành đầu hàng với tình huống thứ hai.
Khương Tấn lải nhà lải nhải: Giang lão đệ, sao hả? Không ngồi tán dóc với tôi tức là anh không nể mặt tôi rồi, có biết không hả!

Đương nhiên vẫn có thể tiếp tục làm việc, nhưng sẽ xuất hiện ảo giác. Tuy nhiên sẽ khá nhẹ, không quá nghiêm trọng, vì dù sao cũng có dung dịch ở đó. Diện tích niêm phong càng lớn thì sự thay đổi lớp màu của bích họa sẽ càng không đạt được hiệu quả cao.

Đây là những lời Giang Chấp nói với Khương Tấn lúc ấy.
Thế này là thế nào?
Giang Chấp chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, sao mấy người này đuổi Khương Tấn như đuổi ôn dịch vậy?
… Giang Chấp học được một câu của người bản địa: Phục thật sự rồi, tôi tâm phục khẩu phục rồi.
Anh từng gặp những người vừa uống là gục, cũng từng gặp nhiều người uống vào là nói nhiều, nhưng chưa từng gặp ai say mèm rồi, vừa lải nhải nhiều lời lại vừa không chịu ngủ.
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện thì thấy những người khác như nhìn thấy địch, một trong số đó đấm ngực giậm chân:
Thầy Khương, sao anh lại vào đây rồi? Ra ngoài ra ngoài, mau ra ngoài!

Khương Tấn bị họ đẩy tới bước loạng choạng, còn ôm bụng, miệng lẩm bẩm:
Tôi tự đi được! Đừng có đẩy, đừng có đẩy tôi!

Cụ thể anh lại không thể diễn tả được.
Anh nhìn quá tập trung, đến mức có thêm một người đứng bên cạnh cũng không hay biết gì.
Cho đến khi có một giọng nói nghi hoặc vang lên…

Anh nhìn cái gì vậy?

Khương Tấn tính toán một chút thời gian thực hiện công trình, rồi trưng cầu ý kiến của mọi người, sau đó quyết định tăng thêm lượng công việc ba tiếng, sau ba tiếng cơ bản có thể làm việc. Còn về những ảnh hưởng của bích họa lên cơ thể con người, Khương Tấn bày tỏ ý kiến: Nếu đó chỉ là ảo giác, mọi người cứ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng là được. Không ảnh hưởng tới sức khỏe, không gây hại tới tính mạng, chúng ta sẽ tiếp tục đứng vững làm việc.
Thế nên, vào lúc Khương Tấn và Giang Chấp ngồi uống rượu, bức tranh quỷ núi đã bắt đầu được tiến hành niêm phong rồi.
Đến mức sang ngày hôm sau, Giang Chấp đã ngủ trọn vẹn một giấc tới hơn mười hai giờ trưa.
Sau khi tỉnh dậy, anh không thấy Thịnh Đường đâu.
Toàn bộ công trình khai quật lăng mộ nhà Hán vẫn đang được gấp rút triển khai, mọi người đều đang giành giật thời gian. Trong mộ chính khá tấp nập, thời gian này đang là thời điểm an toàn nhất. Có những nhân viên chuyên nghiệp đã dựng sẵn giá đứng đó niêm phong bích họa, sau khi nhìn thấy Giang Chấp đều lần lượt chào hỏi.
Giang Chấp gật đầu với từng người coi như lời đáp lại, rồi đứng bên cạnh quan tài chính, ngước đầu nhìn lên bức tinh vân đồ trên trần mộ.
Thịnh Đường ngồi bên cạnh nhìn cảnh ấy mà cười mãi không thôi, tay Khương Tấn này lúc bình thường và lúc say rượu có vẻ khác nhau một trời một vực.
Là rất khác, sức lực cũng không hề kém. Đương nhiên Giang Chấp cũng không yếu chút nào, vậy mà vẫn không đọ nổi với Khương Tấn. Anh cứ như vậy, phải phục vụ một cách không hề cam tâm tình nguyện. Anh ấy uống ừng ực từng bát trà giải rượu, uống xong thi thoảng lại buồn đi tiểu tiện, lại là Giang Chấp gặp họa.
Bức tinh vân đồ đó đã bình thường trở lại, trông rất hoành tráng nhưng không còn cháy sáng. Cổ nhân trí tuệ cao siêu đã thật sự có thể xây dựng một bầu trời sao trong hầm mộ tối tăm, quả thực phải khiến người ta sửng sốt. Anh rút di động ra, chụp tất cả các góc độ một lượt, tới khi chụp đến điểm đuối thì động tác của anh chợt khựng lại.
Anh quay lại nhìn bức tinh vân đồ rất lâu, rồi lại nhìn bức ảnh được chụp ở góc độ này trên di động, cứ cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong lòng.
Cảnh tượng này khiến Giang Chấp bất ngờ nhớ tới một thí nghiệm: Có một người đang đi đường thì bất ngờ dừng chân nhìn lên bầu trời. Người qua đường tò mò cũng lần lượt nhìn lên, càng không nhìn thấy gì lại càng hiếu kỳ. Có người còn thẳng thừng dừng bước nhìn cho rõ ràng. Kết quả, cả đám người đều dừng lại ngẩng đầu nhìn trời…
Sau buổi tối hôm qua, Giang Chấp quả thật đã có bóng ma tâm lý đối với con người tên Khương Tấn này, chỉ sợ trong phút chốc anh ấy sẽ bổ nhào về phía mình, anh bèn dịch sang bên cạnh mấy bước. Khương Tấn thấy vậy, lại định xích về phía anh:
Này, Giáo sư Giang…


Đứng yên, cách xa tôi ra một chút.
Giang Chấp giơ tay lên làm động tác ngăn cản.
Người này giỏi thật đấy, say rồi rất biết cách giở trò, rồi đến ngày hôm sau lại tinh thần phơi phới.
Anh không những phải dìu Khương Tấn quay trở về phòng mà còn phải pha trà giải rượu cho anh ấy. Vậy vẫn chưa hết việc, quá nửa đêm rồi, Giang Chấp còn phải nghe Khương Tấn ngồi đó lảm nhảm…
Không thể nào bỏ mặc không lo.
Đang mải nghĩ thì thấy đám người đó vừa đẩy Khương Tấn ra khỏi mộ chính xong liền quay đầu chạy về. Một giây sau, một âm thanh khổng lồ vang vọng trong lăng mộ nhà Hán… vang vọng…

Chỉ nghe thấy bên ngoài có người gào rú…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.